Vũ Xuân Đức

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Vũ Xuân Đức
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1:

Ông Goriô bây giờ đã chết, nằm trong quan tài, nhưng vẫn cứ là nhân vật trung tâm của đoạn trích, cũng như ông là nhân vật trung tâm của tiểu thuyết. Nhà văn dùng nhiều biện pháp nghệ thuật nhằm khắc họa đậm nét số phận bi đát của ông, nạn nhân đau khổ của thói đen bạc. Chẳng phải không có dụng ý khi nhà văn kết thúc quyển tiểu thuyết về ông bằng một đám tang, đám tang của chính ông. Balzac chọn khung cảnh là một vùng ngoại ô buồn tẻ (ngày nay, cả khu vực ấy từ dãy phố, nhà thờ thánh Etienne Du Mont, đến nghĩa địa cha Lachaise đều thuộc thành nội Paris). Ông chọn thời gian vào lúc ngày tàn. Đám tang nào mà chẳng buồn, nhưng không gian, thời gian nay làm tăng thêm tính chất bi đát. Ánh sáng mờ mờ của ngôi giáo đường đã nhỏ lại thấp và tối, rồi đến quang cảnh ngày tàn với một buổi hoàng hôn ẩm ướt là thứ ánh sáng và màu sắc được chọn lựa để miêu tả đám tang. Ánh sáng và màu sắc ấy càng trở nên ảm đạm hơn khi cuối cùng xa xa về phía trung tâm thành phố đã lên đèn

   Ánh đèn rực rỡ và cả âm thanh cái tổ ong rào rào là ở chỗ xa xa kia, còn nơi đây lặng lẽ đến rợn người. Nhà văn như cố tình bỏ qua không nhắc đến tiếng động: Không có tiếng xe ngựa, không có tiếng cuốc xẻng, không có âm vang những lời cầu kinh vì chúng chỉ được nhắc thoáng qua trong lời kể. Không phải ngẫu nhiên trong bài Đám tang lão Goriô nhà văn chủ yếu sử dụng ngôn ngữ gián tiếp của người kể chuyện, chỉ có ba lần lời nói trực tiếp vang lên, ba câu ngắn ngủi, ba lời đối thoại, nhưng là đối thoại một chiều, một lời của Christophe, một của vị linh mục và một của Rastisgnacs.

   Christophe nói với Rastignar “Đúng thế đấy, cậu Euagene ạ. Ông cụ là người tử tế và đứng đắn, chưa bao giờ to tiếng không thể làm hại ai và chưa từng làm điều gì nên tội". Balzac đưa câu này vào đây thật đúng lúc. Nó gợi lên nghịch cảnh tâm lí. Người chết càng hiền lành tốt bụng bao nhiêu, đám tang này càng có vẻ xót xa trớ trêu bấy nhiêu. Ai mà không xúc động khi đọc đoạn trích Tình cha con? Goriô là “Chúa trời của tình phụ tử”. Ta cò thể liên hệ đoạn trích tình cha con ở đây. Lời nhận xét của Christophe không bù đắp được cái thiếu vắng của tình người là khía cạnh nhà văn đi sâu hơn khi miêu tả đám tang ông Goriô.

   Vị linh mục nói: "Không có người đưa đám...". Gần đúng như thế nếu ta tạm gác sang một bên nhân vật Ratisguac. Thật mủi lòng phải chứng kiến một đám tang không có người đi đưa! Chẳng ai là người thân thích. Chỉ một nhóm người dưng đếm trên đầu ngón tay, hầu hết là những nhân vật phụ, không đáng để nhà văn đặt cho một cái tên, trừ Rastisgnac và Christophe. Đi theo chiếc xe chở người xấu số từ quán trọ đến nhà thờ thánh Saint Etienne chỉ có bốn người: Rastignac, Christophe và hai gã đô tùy. Lúc hành lễ có thêm bốn người nữa là hai vị linh mục, chú bé hát lễ và người bõ nhà thờ. Khi xe chuyển bánh đến nghĩa trang có thêm hai gia nhân trên hai chiếc xe ngựa không có người ngồi của Bá tước De Restaud và của Nam tước De Nucingen, nhưng lại bớt đi người bõ nhà thờ và một vị linh mục. Tới đây có thêm hai gã đào huyệt nữa, nhưng hai gã đô tùy chắc là quay về ngay theo với xe tang không đợi chôn cất xong, song không thấy người kể chuyện nhắc đến. Nhà văn khéo bố trí để số người ít ỏi kia lại cứ vơi đi dần: Mới đầu là bọn gia nhân của hai cô con gái cùng với vị linh mục và chú bé hát lễ sau khi đọc xong bài kinh ngắn ngủi. Rồi đến hai gã hát lễ sau khi vùi xong nấm mộ, cuối cùng Christophe cùng bỏ đi nốt, để lại một mình Rastignac và chàng sinh viên cũng không đứng ở bên mộ mà được nhà văn cho đi “về phía đầu nghĩa địa”.

   Như ta biết, ngòi bút hiện thực của Balzac hết sức tỉ mỉ, hầu như không bỏ qua bất cứ chi tiết nào khi kể và tả. Dường như ông sử dụng bút pháp nghệ thuật hoàn toàn ngược lại ở đoạn trích Đám tang lão Goriô. Nhà văn tránh không tả. Bạn đọc không được biết gì về nhà thờ thánh Etienne Du Mont, bên ngoài cũng như nội thất, trừ chi tiết "Một giáo đường nhỏ, thấp và tốt”. Ta cũng chẳng được biết gì về quãng đường đi và quang cảnh nghĩa trang Piere - Lachaise, không kể hình ảnh "Thành phố Paris nằm khúc khuỷu dọc hai bà sông Seine” hiện ra trước mắt chàng sinh viên Rastignac.

   Nhà văn chỉ kể, mà cũng kể rất lướt, không dựng lại một cảnh nào cả, nên ta không thể hình dung nghi lễ cử hành ở nhà thờ và việc chôn cất ở nghĩa trang ra sao. Những biện pháp nghệ thuật kể trên nhằm rút ngắn càng nhiều càng tốt đoạn văn miêu tả đám tang ông Goriô, để mọi người cảm nhận ngay trên trang giấy tính chất sơ sài quá đáng của mọi thủ tục tang lễ. Nghi lễ cử hành ở nhà thờ chỉ hai mươi phút ư? Ta cảm nhận được điều đó ngay ở số dòng ngắn ngủi nhà văn dành cho thủ tục này. Đếm số dòng dành cho việc chôn cất ở nghĩa trang cũng thấy được việc làm qua quýt.

   Ông Goriô là nạn nhân đau khổ của thói đời đen bạc, mà các nhân vật khác dưới ngòi bút của Balzac đều ít nhiều bị biến chất đi trong xã hội đồng tiền. Hầu như tất cả đều hành dộng bằng tiền. Một đoạn văn không dài lắm mà bao nhiêu lần nhà văn nhắc đến tiền. Christophe gắn việc làm của mình với “mấy món tiền đãi công kha khá”, các vị nhà đạo tiến hành nghi lễ xứng đáng “với giá tiến bảy mươi quan... ”, bài kinh ngắn ngủi cầu cho ông cụ ở nghĩa trang do '‘chàng sinh viên trả tiền ”, hai gã đào huyệt mới hất được vài xẻng đất thì đã “đòi tiền đãi công” khiến Rastignac móc túi không còn đồng nào, buộc phải vay Christophe “hai mươi xu”. Balzac nhìn đời qua những con người ấy có đen tối quá không?

   Hai con gái của Goriot không được nhà văn cho xuất hiện ở mấy trang cuối cùng của tiểu thuyết này, nhưng lại không thể không nói đến. Balzac ba lần nhắc đến họ khi thi hài của người quá cố sắp được chuyển bánhđến nhà thờ: "... cái hình ảnh thuộc về một thời mà Delphine và Anastasie còn bé bỏng, đồng trinh và trong trắng...”, ở trong nhà thờ, chàng sinh viên đã "hoài công tìm hai cô con gái...” khi xe tang sắp chuyển bánh đến nghĩa trang "... thì xuất hiện hai chiếc xe có treo huy hiệu nhưng không có người ngồi, một của Bá tước De Restaud và một của Nam tước De Nucingen. Lần đầu gợi về quá khứ, hai lần sau nhắc đến hiện tại: Thoạt tiên, người kể chuyện gọi họ bằng tên thời con gái Delphine và Anastasie. Cuối cùng, người kể chuyện thay bằng tên các đức ông chồng, Bá tước De Restaud và Nam tước De Nucingen.

   Ý đồ nghệ thuật của nhà văn bộc lộ rõ ràng qua cách bố trí và sử dụng ngôn ngữ như trên. Nó gợi cho ta thấy được quá trình biến chất của những đứa con ấy. Mà nguyên nhân sâu xa là của xã hội thượng lưu. Chồng của cô chị là một nhà quý tộc, chồng của cô em là một chủ ngân hàng. Địa vị phu nhân và vợ của chủ ngân hàng giết chết Anastasie và Delphine trong tâm hồn họ. Thật bi đát cho người cha Goriot những đứa con như vậy. Ở cùng thành phố mà lánh mặt cha lúc cha còn sống. Xấu hổ vì cha nghèo; lúc cha ốm đau không đến thăm vì còn mãi những thú vui riêng khi cha chết không có mặt. Và đến bây giờ không đưa cha về nơi an nghỉ cuối cùng. Mà đấy là người cha thương con rất mực và “chưa làm điều gì nên tội”.

   Chi tiết hai chiếc xe có huy hiệu mà không có người ngồi là hình ảnh rất đạt nhà văn đưa vào đám tang này. Nó vừa là sự có mặt vừa là sự vắng mặt của hai vợ chồng De Restaud và De Nucingen, nhưng chủ yếu là của hai bà vợ. Vắng mặt thật và có mặt giả. Nó gợi nhớ cho những ai quên là ông Goriot có hai cô con gái kia. Nó tăng thêm cho tính chất bi đát cho số phận và đám tang của người cha bất hạnh. Nếu không có hai chiếc xe ấy, chắc linh hồn người xấu số nằm trong quan tài kia đã đau đớn hơn nếu linh hồn vẫn tồn tại. Và những người chứng kiến đám tang ấy hay chúng ta dọc đến đoạn này đỡ xót xa hơn. Thời gian sẽ làm cho người đọc quên đi nhiều chi tiết trong tiếu thuyết Lão Goriô, thậm chí quên cả tên hai cô con gái. Nhưng chắc người ta sẽ nhớ mãi hình ảnh hai chiếc xe không!

câu 2

Công lao sinh thành, nuôi dưỡng của cha mẹ đối với con cái là vô cùng to lớn, không sao kể xiết. Vì vậy, những người làm con khi đã khôn lớn, trưởng thành phải luôn ghi nhớ công lao trời biển ấy và báo đáp, phụng dưỡng cha mẹ. Đúng như những lời trong câu ca dao: “Một lòng thờ mẹ kính cha/ Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”.

Bất kể ai cũng vậy, từ khi mới chào đời ta đã nhận được tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ và những người xung quanh. “Mang nặng đẻ đau” chín tháng mười ngày để rồi vỡ òa trong niềm vui và hạnh phúc khi nghe thấy tiếng khóc đầu đời của con. Còn gì vui sướng hơn khi sau bao nhiêu ngày tháng chờ đợi, thiên thần của cha mẹ đã ra đời. Và cũng từ đó, cha mẹ vất vả hơn khi phải chăm sóc con, lo cho con tất cả mọi thứ, thức trắng đêm trông nom khi con ốm. Cứ như vậy cho đến khi con “ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi”, thời gian trôi con lớn dần trong vòng tay yêu thương, chăm sóc của cha mẹ còn cha mẹ thì vất vả hơn vì vừa phải lo cho công việc vừa phải lo cho con. Nhưng có một điều mà chắc chắn ai cũng biết đó là cho dù vất vả, nặng nhọc đến đâu chỉ cần những đứa con luôn vui tươi, khỏe mạnh thì đó đã là niềm động viên, an ủi, tiếp thêm sức mạnh cho những người làm cha, làm mẹ rồi.

Công lao của cha mẹ thật vô cùng lớn lao, chính vì vậy con cái cần làm tròn trách nhiệm của mình đối với cha mẹ ngay từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Khi còn nhỏ, bổn phận của con cái là phải biết vâng lời cha mẹ, chăm chỉ học tập rèn luyện để cha mẹ được vui lòng. Tuy còn nhỏ, chưa thể giúp gì nhiều cho cha mẹ nhưng việc phấn đấu để trở thành con ngoan trò giỏi chính là món quà to lớn dành cho cha mẹ của mình. Mặc dù có nhiều lúc cha mẹ có quát mắng ta nhưng suy cho cùng, những bậc làm cha làm mẹ chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái của mình. Có thể khi đó, chúng ta còn quá nhỏ để hiểu được một cách sâu xa những lời quát mắng đó là muốn tốt cho mình, nhưng khi đã trưởng thành, ta thầm cảm ơn những lời quát mắng đó đã giúp ta hiểu ra nhiều điều hơn. Khi con cái dần trưởng thành cũng là lúc cha mẹ ngày càng già yếu đi, đây chính là lúc những người làm con cần làm làm tròn chữ hiếu của mình, đó là phải phụng dưỡng, chăm sóc chu đáo cho cha mẹ của mình, có như vậy mới làm tròn chữ hiếu của đạo làm con.

Tuy nhiên không phải những người con nào cũng làm tròn trách nhiệm của mình đối với cha mẹ. Có những người con xem cha mẹ của mình là gánh nặng khi họ già yếu đi, anh em trong cùng một gia đình đùn đẩy trách nhiệm nuôi cha mẹ hết cho người này rồi đến người khác, có một số người chọn cách đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão để không mất thời gian chăm sóc. Cha mẹ cả một đời vất vả vì con cái, chỉ mong lúc về già được an nhàn, sum họp bên con cháu, vậy mà những người con nỡ nhẫn tâm bỏ mặc cha mẹ trong sự cô đơn, mặc dù vẫn đầy đủ về cuộc sống vật chất nhưng lại thiếu thốn tình cảm, lúc nào cũng cảm thấy cô đơn.
Một lần nữa phải luôn tự nhắc nhở rằng, công lao, ơn nghĩa của cha mẹ là không gì có thể sánh nổi. Những người làm con phải luôn ghi nhớ công lao ấy và phải làm tròn trách nhiệm của mình đối với cha mẹ, đừng để khi cha mẹ mãi mãi không còn trên thế gian này nữa thì mọi sự báo đáp đã muộn rồi.

Câu 1:Ngôi kể:thứ 3

Câu 2:Đề tài: phản ánh hiện thực và lòng dạ con người thời bấy giờ ở thủ đô paris tráng lệ

Câu 3:Qua câu văn đã gợi cho em cảm nhận được sự mong mỏi trong đó có thêm sự đau buồn như đến tê dại của lão khi sắp phải xa trần thế

Câu 4:Bởi vì sau khi ông tỉnh ngộ thì ông đã nhận ra những hành động và lời nói đã không còn được kiểm soát của mình thì ông đã rất ân hận và lại càng muốn yêu con mình hơn

Câu 5:Đoạn văn cuối khi miêu tả về lão thì lão là một người đáng thương và đau khổ khi sắp ra đi mà không gặp được con gái mình
 

 

Câu 1: những đặc trưng của Nhật nghỉ đã được tác giả đặng Thùy Trâm thể hiện rõ nét qua đoạn trích ngày 8 tháng 11 năm 1968 cũng như qua các dòng nhật ký trong suốt cuốn sổ của cô bác sĩ trẻ nó cứ châm chước hết nhật ký là ghi chép theo thứ tự về ngày tháng rocket đời sống của tác giả đặng Thùy Trâm là người trực tiếp tham gia hoặc chứng kiến tiếp theo đó là TV hư cấu được thể hiện rõ nét qua những ngày tháng cụ thể là ngày 08 tháng 11 năm 1968 và những con người người lính bị thương trong chiến tranh chủ thể chân thật cũng được thể hiện rõ nét qua đoạn trích là một bác sĩ trẻ với bao ước mơ hoài bão nhưng cũng đành gác lại để công hiến Thành phúc của mình cho tổ quốc cho hòa bình của dân tộc kết hợp với ngôi kể thứ nhất để thể hiện rõ nét về ngoại hình phẩm chất tốt đẹp của tác giả đoạn trích viết về cuộc chiến tranh khốc liệt mà tác giả là một bác sĩ ngoài thị trường phải lao ra để chữa trị cho các người lính và dụng dòng cảm xúc tình cảm của bạn thì trông trước những người lính bị thương ta có thể thấy được sự việc trong đoạn trích đã miêu tả nhân vật em đang được bác sĩ đặng Thùy Trâm tận tình chăm sóc khi còn đang trên giường bệnh do chiến tranh gây ra ngoài ra thủ pháp chiến thuật và miêu tả cung thể hiện qua các câu văn sự kiện có thực cứ mỗi lần nghe em nói về tình thương của em với chị là thực kỳ lạ xảy suốt đời chỉ yếu giờ phút hôm nay nhớ suốt đời đôi mắt của yêu rực sáng tình thương Minh chừng ấy đã làm cho sự việc trở nên sinh động và chân thực cũng như nhấn mạnh về đẹp của đặng Thùy Trâm sự khóc liệt của chiến tranh và niềm tự hào của chúng ta qua đó tác giả đã thành công thể hiện thành công được những nét đặc trưng của Nhật nghỉ và cũng như muốn chúng ta phải yêu tổ quốc biết giữ gìn giữ hòa bình hiếm có vất vả mà ông cha ta đã ngã xuống hy sinh để giành lại được

Câu 1:Thể loại:Nhật Kí

Câu 2:cảnh vật và con người hiện lên sau “bốn loạt bom”là :Cả một vùng cây trơ trọi, nylon che trên nhà rách tan nát và bay tơi tả từng mảnh. Từng cây cột bị mảnh bom tiện xơ xác. Đất đá rơi đầy hầm

Câu 3:biện pháp tu từ so sánh"trời mưa-trút nước"

tác dụng:làm tăng sức gợi hình gợi cảm cho sự diễn đạt

               cơn mưa ấy được ví như là những giọt nước mắt đang khóc thương cho những người lính bị thương cũng như bị mất trong cuộc chiến tranh tàn khốc ấy

Câu 4:một phẩm chất vô cùng đáng quý của Đặng Thuỳ Trâm hiện lên xuyên suốt qua cả đoạn trích nổi bật nhất là sự Dũng cảm,gan dạ,nhanh nhẹn đặc biệt hơn cả là lòng nhân ái và tận tình của cô khi giúp các chiến sĩ hồi phục vết thương sau chiến tranh

Câu 5:trách nhiệm của giới trẻ đối với sự hoà bình của dân tộc là:các bạn trẻ đang tích cực đi tuyên truyền và quảng bá những mặt tích cực và có lợi khi được sống trong một thế giới hoà bình cũng như họ đang cố gắng học và rèn luyện thật tốt để có thể phát huy truyền thống yêu nước và phát huy truyền thống giữ gìn,đấu tranh vì hoà bình mà ông cha ta để lại

câu 2: trong xã hội hiện đại người trẻ phải đối mặt với nhiều áp lực từ nhiều phía ảnh hưởng đến tâm lý và sức khỏe của họ áp lực học tập công việc và các mối quan hệ xã hội trở thành những thách thức lớn mà thế hệ trẻ phải vượt qua trước hết áp lực học tập là một trong những áp lực nguyên nhân chính với mong muốn đạt được thành tích cao nhiều học sinh và sinh viên dành hết thời gian cho việc học dẫn đến tình trạng căng thẳng con vịt ngồi đọc biệt trong bối cảnh cạnh tranh khốc liệt để vào các trường đại học hàng đầu như bạn trẻ cảm thấy mình không đủ khả năng hoặc không đáp ứng được kỳ vọng của gia đình và xã hội ngoài áp lực học tập việc tìm kiếm việc làm cũng là một vấn đề lớn nhiều sinh viên tốt nghiệp gặp khó khăn trong việc tìm kiếm công việc phù hợp với chuyên môn sự cạnh tranh ngày càng gây gắt khiến nhiều người trẻ rơi vào tình trạng lo âu thiếu tự tin họ cảm thấy áp lực phải có việc làm ổn định Ngay sau khi tốt nghiệp đồng thời, phát triển kỹ năng để theo kịp xu hướng thị trường cuối cùng áp lực từ các mối quan hệ cũng không thể coi nhị với sự phát triển của mạng xã hội người trẻ thường cảm thấy cần phải thể hiện cuộc sống hoàn hảo trước mắt bánh mì dạo này tạo ra một áp lực vô hình chung khiến họ cảm thấy không được tốt dẫn đến cảm giác cô đơn và trầm cảm trước những áp lực đó điều quan trọng là người chỉ cần tìm cách quản lý cảm xúc và thời gian sao cho một cách hợp lý họ cần học cách yêu thương bản thân và không khóc và không so sánh mình với người khác chỉ khi biết cân bằng giữa học tập công việc và cuộc sống cá nhân người trẻ mới có thể phát triển toàn diện và hạnh phúc

Câu 1:

Nơi nghệ thuật ta kiếm tìm hiện thực ở những góc nhìn khác. Những góc nhìn mà ở nơi ấy hiện thực được toàn vẹn là chính nó với những góc khuất, những niềm đau và cũng là chính nó với những điều đẹp đẽ và cao cả. Để rồi giữa những hiện thực được nhìn nhận ấy, ta nuôi dưỡng nơi mình một khát vọng được sống và được yêu thương, một niềm tin vào chính mình và cuộc đời. Nếu dưới ngòi bút của Thạch Lam giữa những ngày đất nước chưa tìm lại được độc lập, hiện thực hiện lên tựa như cảnh phố huyện nghèo chỉ sáng chói lúc con tàu vụt qua thì dưới ngòi bút của Nguyễn Minh Châu giữa những ngày đất nước vẫn chìm đắm sau ánh hào quang mà cuộc chiến để lại, những điều ta ngỡ là tất cả lại đổ vỡ trước ánh nhìn cận cảnh.

 

Có người từng nói, nhà văn là những nhà thư ký trung thành của thời đại. Hai bức tranh về hiện thực được dựng xây bởi Thạch Lam và Nguyễn Minh Châu có lẽ cũng đem theo hiện thực lịch sử ấy.

Thạch Lam khắc họa lên khung cảnh phố huyện nghèo, nơi con người khó khăn kiếm lấy cho mình chút gì đó để sống qua ngày. Câu truyện bắt đầu với ánh chiều dần tắt, những cửa hàng nhỏ lên đèn, những ánh sáng leo lắt khiến cho con dường một bên sáng một bên tối, tất cả tựa như bị nuốt chửng trước khoảnh khắc ngày tàn. Cảm nhận về ánh sáng mong manh hơn trước sự rệu rã nơi con người. Có lẽ nỗi đói khổ, sự tuần hoàn yên ả nơi phố huyện đã lấy đi nơi họ những khát vọng về một ánh sáng. Những kiếp đời sống mòn trước ngưỡng cửa của hiện thực. Tiếng cười dài của bà cụ Thi vang vọng khắp phố huyện. Tiếng cười của những cơn say, tiếng cười của những nỗi ám ảnh về kiếp sống rệu rã mỏi mệt. Sự chán nản của chị Tý dẫu dọn hàng sớm hay muộn thì có khác gì, sự im lặng của nhà bác hát sẩm khi khác chưa bước tới, cái bóng của bác phở Siêu đổ dài trước ánh lửa. Bức tranh về hiện thực phố huyện ở những năm đất nước chưa lấy được lại độc lập hiện lên trước mắt người đọc, một bức tranh buồn, mỏi mệt, rệu rã.

Bức tranh đầu tiên Nguyễn Minh Châu đem tới trước mắt người đọc lại là một bức tranh rất đẹp. Bức tranh khiến Phùng ngỡ đó là mục đích của cả chuyến đi dài, là điều mà nghệ thuật hướng tới. Con thuyền nơi ngoài xa đẹp và yên bình trên mặt biển mờ sương. Cả gia đình ngồi im lặng trên chiếc thuyền nhỏ. Tất cả khắc tạc lên một vẻ đẹp toàn bích. Có lẽ đó cũng là bức tranh của đất nước sau những năm giành lại được độc lập. Chúng ta sống giữa những hào quang sau cuộc chiến, những hạnh phúc sau khi nhận được chiến thắng, tựa như phùng khoảnh khắc nhìn thấy con tàu giữa bóng sương mờ, anh cả thấy trái tim mình tự như bị bóp chặt.

Nhưng hiện thực không chỉ nằm nơi những bề nổi dễ thấy. Hiện thực nằm nơi chúng được đổ bóng. Nơi chúng được cho một khoảng không để trọn vẹn là chính chúng.

Phố huyện nghèo nơi những áng văn của Thạch Lam như được thắp lên một niềm hi vọng khi đoàn tàu đến. Đoàn tàu tựa như một Hà Nội đã xa trong chị em Liên, đoàn tàu tựa như thứ ánh sáng có thể xua đi bóng đêm nơi phố huyện nghèo. Cảm thức về một Hà Nội, về một cuộc sống đa sắc màu dường như nuôi dưỡng trong chị em Liên và những người đợi chờ con tàu ấy một khát vọng. Một khát vọng hướng tới ánh sáng, một khát vọng chấm dứt những rệu rã và mỏi mệt. Tiềm ẩn sau bức tranh phố huyện nghèo là một khát vọng, một khát vọng được hướng tới ánh sáng, thoát khỏi sự bao trùm của bóng đêm.

 

Con thuyền ngoài xa nơi áng văn của Nguyễn Minh Châu hiện lên rõ nét trước ánh nhìn cận cảnh. Phùng chứng kiến cảnh từng người trên chiếc thuyền ấy cố gắng đánh đập thậm chí lấy đi mạng sống của nhau. Người chồng đánh vợ mình và người đàn bà không làm gì ngoài chịu đựng trong khi đứa trẻ có gắng giết cha của mình. Một hiện thực trần trụi, một hiện thực không được giải quyết sau hai chữ độc lập một hiện thực không được nhìn nhận dưới hai chữ dân chủ bình đẳng. Một hiện thực trái ngược với bức ảnh anh đã định nghĩa nó là nghệ thuật. Nghệ thuật là gì nếu khi đối diện với hiện thực, chúng đổ nát và méo mó. Độc lập là gì nếu chúng chỉ là cái cớ để ta chìm đắm trong những gì đã qua.

Khắc họa hai bức tranh về hiện thực, hai tác phẩm đem đến cho người đọc những điểm nhìn mới và đem đến những thông điệp lịch sử. Có lẽ chỉ dưới cái nhìn của nghệ thuật, những ngày tháng đã qua mới có thể hiện lên toàn vẹn là chính nó với những hiện thực bề nổi và những tiềm lực.

Câu 2:

Nguyễn Bỉnh Khiêm là một nhà thơ triết lí - đạo lí của dân tộc Việt Nam, tác phẩm của ông thường thể hiện những quan niệm sống sâu sắc. Bài thơ "Nhàn" là một ví dụ tiêu biểu cho triết lý sống giàu tính nhân văn của ông. Sống nhàn có nghĩa là cuộc sống một cuộc đời những nhà thư thái không biết lắp đặt bổ sung này được ghi lại trong văn học tuổi thơ chúng ta và trở thành một chủ đề phổ biến sống nhàn là một giá trị văn hóa sâu sắc của người xưa đặc biệt là tầng lớp trí thức sống theo triết lý nhàn sử dụng con người hòa mình với thiên nhiên phát triển nhân cách duy trì sức khỏe và kéo dài tuổi thọ.Nguyễn bỉnh khiêm đã từng tiếp nhận và phát triển truyền thống nhàng của dân tộc đưa nó lên một tầm cao mới với triết lý sống đẹp trong bài thơ Nhàn của ông ông đã biến triết lý nhàn thành một triết lý sống cho thấy sự hài hòa giữa con người và thiên nhiên ngoài ra nhanh còn mang ý nghĩa theo nghĩa xóm tự nhiên không quan tâm đến danh vọng hay sự giàu có

Sống "nhàn" phải điều chỉnh phù hợp với hoàn cảnh và tình hình xã hội hiện tại. Trong thời Nguyễn Bỉnh Khiêm, "nhàn" là một quan niệm sống tích cực, giúp ông vượt qua giai đoạn phong kiến khốn khó và đóng góp cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. Tuy nhiên, trong bối cảnh hiện nay, quan niệm sống nhàn vẫn mang tính tích cực, nhưng cũng có những hạn chế và phải được điều chỉnh để phù hợp hơn với thực tế.

Trong cuộc sống hiện đại, sự sống "nhàn" cần có vai trò quan trọng trong việc bảo vệ môi trường và tài nguyên thiên nhiên. Chúng ta cần sống hòa hợp với thiên nhiên, tránh khai thác tài nguyên một cách vô tội vạ và đáp trả lại môi trường bằng việc bảo vệ và giữ gìn. Điều này sẽ giúp cho cuộc sống của con người thêm tươi đẹp và hạnh phúc.

Quan niệm sống “nhàn” vốn được coi là vô cùng tinh tế và đẹp đẽ, khi mà chúng ta không quá quan tâm đến vật chất. Tuy nhiên, trong thời đại kinh tế hiện nay, nhiều người chỉ biết chạy theo tiền bạc, danh vọng và quên mất giá trị tinh thần. Đây là vấn đề phổ biến đáng được quan tâm bởi "không có gì đáng lo ngại hơn việc lãng quên tinh thần trong cuộc sống để chỉ tập trung vào vật chất" (Nghiêm Thục). Chúng ta không nên để tiền bạc mù mắt và làm mất đi giá trị thực sự của con người. Tiền bạc đúng là một yếu tố quan trọng trong cuộc sống, nhưng không phải có tiền là có tất cả. Trong cuộc sống, vẫn còn nhiều giá trị quan trọng hơn danh vọng và tiền bạc. Chúng ta không nên để cho bản thân trở thành nô lệ của sự giàu có và danh vọng.

Sống “nhàn” không chỉ phù hợp với điều kiện và hoàn cảnh mà còn giúp cho tâm hồn ta luôn được thanh cao. Khi ta có một tâm hồn thanh thản và thoải mái, ta sẽ không bị vướng bận vào bất cứ điều gì và cảm thấy cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.

Ngoài ra, chúng ta cũng cần phê phán những biểu hiện quá đà của lối sống “nhàn”. Đó là một số người luôn thờ ơ trước cuộc sống, không quan tâm đến những người xung quanh. Họ có lối sống ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình và sống để hưởng thụ mà không để ý tới người khác, sống an phận. Đặc biệt, trong hoàn cảnh khó khăn về kinh tế và chủ quyền của đất nước hiện nay, liệu chúng ta có nên sống nhàn hưởng thụ hay không? Trong tình hình đất nước đang gặp nhiều khó khăn như vậy, chúng ta cần tránh xa lối sống hưởng thụ. Sống “nhàn” có thể mang lại nhiều điều tốt đẹpchoconngười,nhưngphảiphùhợpvớiđiều kiện hoàn cảnh.

Chúng ta không thể không phê phán một số trẻ em hiện nay có lối sống hưởng thụ. Họ chỉ biết ăn chơi, đua đòi và bị cuốn vào những thú vui vô bổ mà không quan tâm đến gia đình, người thân hay bạn bè. Ngoài ra, còn một số thanh niên lơ là, không quan tâm đến những vấn đề của đất nước. Như vậy, họ đang sống một cuộc đời thừa.

Chúng ta là thế hệ học sinh đang chào đón mùa xuân của cuộc đời và cần hiểu đúng về quan niệm sống “nhàn” và trântrọngnét tư tưởng văn hóa cổ truyền của cha ông. Để học tập hiệu quả, chúng tacầnkếthợpgiữahọctậpvàgiảitrí,vàđồngthờiquantâm tới những vấn đề xã hội và đất nước.

Sống “nhàn” là nét đẹp văn hóa của dân tộc, đặc biệt là với lớp trẻ, chúng ta phải giữ gìn và phát huy nét đẹp này. Chúng ta cần có những suy nghĩ, nhận thức và thái độ đúng đắn đối với lối sống này để có những việc làm phù hợp, xứng đáng với lời dạy của Bác Hồ: “Tuổi trẻ là mùa xuân của xã hội”.

Câu 1: Thể loại:hồi kí

Câu 2:Tính phi hư cấu:Thời gian:15.11.1971,29.2.1968

                                                Chủ thể trần thuật:tôi chính là tác giả Nguyễn văn thạc

                                                Đối tượng miêu tả:thằng Mỹ,miền Nam,Mỹ,Sài Gòn

Câu 3:biện pháp tu từ liệt kê"không"

tác dụng:làm tăng tính sinh động,chân thực cho câu văn

            Cho thấy sự tàn ác và khốc liệt mà chiến tranh gây ra đặc biệt hơn trong hoàn cảnh này lại là một đứa trẻ rất nhớ tuổi đã phải hi sinh trên chiến trường nơi mà không thuộc về chúng

Câu 4:Việc kết hợp các phương thức biểu đạt giúp cho đoạn trích hiện lên một cách chân thực và rõ nét hơn về hoàn cảnh cũng như sự tàn phá mà chiến tranh gây ra

Câu 5:em thấy ấn tượng nhất với chi tiết"Không, suốt đời ta không quên, ta không quên cảnh em bé miền Nam đập tay lên vũng máu."

vì nó đã cho thấy sự tàn ác và khốc liệt mà chiến tranh gây ra đặc biệt hơn trong hoàn cảnh này lại là một đứa trẻ rất nhớ tuổi đã phải hi sinh trên chiến trường nơi mà không thuộc về chúng

 

 

Câu 1: Luận đề của văn bản là: con người chúng ta phải bảo vệ thiên nhiên trước những mối đe dọa từ bên ngoài.

Câu 2:Một người như ông Diểu khao khát chinh phục tự nhiên, ý thức được vẻ đẹp của thiên nhiên, có tấm lòng hướng thiện sẽ đón nhận những điều tốt lành trong cuộc đời.


Câu 3:Mối quan hệ giữa nội dung và nhan đề tác phẩm là:Hoa tử huyền màu trắng, vị mặn, nhỏ như đầu tăm ba chục năm kết muối một lần, điềm báo may mắn, đất nước thanh bình.”. Lối đi khác mang ý nghĩa biểu tượng cho sự thay đổi nhận thức và hành động của nhân vật.

Câu 4

Tác dụng:+Làm tăng tính linh hoạt và độ hấp dẫn cho câu văn

                +Cho thấy sự đa dạng và vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên.Qua đó cũng nhắc nhở con người chúng ta phải có ý thức để bảo vệ những tài sản vô giá trị ấy 

 

 

 

 

 

Câu 1

Nguyễn Huy Thiệp, một danh hào văn nổi tiếng, đã góp phần quan trọng vào sự đổi mới của văn xuôi Việt Nam hiện đại thông qua tác phẩm đa dạng và hấp dẫn của mình. Kho truyện ngắn của ông không chỉ đề cập đến nhiều chủ đề về cuộc sống và thiên nhiên mà còn mang đến những triết lý sâu sắc về lòng người.

Một trong những tác phẩm nổi bật của ông là "Muối của rừng," sáng tác vào năm 1986. Tác phẩm này không chỉ là một câu chuyện đơn thuần về cuộc săn bắn, mà còn là hình ảnh rõ nét về cuộc chiến giữa thiện và ác, đồng thời truyền tải một cách tinh tế về lòng trắc ẩn và sự lương thiện.

Câu chuyện được kể theo trình tự thời gian, mô tả hành trình đi săn của ông Diểu từ khi leo núi đến khi trở về nhà. Sự sợ hãi và kinh hoàng của ông khi nhận ra hậu quả của hành động săn bắn là điểm nhấn của câu chuyện. Lương tâm của ông tỉnh dậy khi thấy khỉ cái cứu giúp con khỉ đực, và cảnh tượng con khỉ con rơi xuống vực gây nên một lựa chọn khó khăn giữa tàn nhẫn và lòng nhân ái.

Nguyễn Huy Thiệp tận dụng ngôn ngữ chân thực để miêu tả nỗi đau và thống khổ của loài vật trước sự tác động của con người. Mặc dù, ông Diểu bắn chết con khỉ đực, nhưng hành động cứu giúp con khỉ bằng chiếc quần duy nhất của mình thể hiện sự phức tạp của con người và lòng nhân ái đậm sâu.

Hình ảnh đẹp nhất trong câu chuyện là khi ông Diểu gặp được bông hoa tử huyền, loài cây chỉ nở hoa 30 năm một lần. Điều này tượng trưng cho vùng đất yên bình và may mắn khi con người có lòng trắc ẩn và làm việc thiện.

Tác phẩm "Muối của rừng" không chỉ là một câu chuyện về cuộc sống và thiên nhiên mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự đan xen giữa con người và tự nhiên. Nguyễn Huy Thiệp đã mô tả một cách độc đáo và ấn tượng về mối quan hệ chặt chẽ này, khuyến khích con người bảo vệ và yêu thiên nhiên để họ có được những phút giây hạnh phúc và tài nguyên bền vững.

Câu 2:

c thu gom rác thải tại các ao hồ, chân cầu, bãi biển trên khắp cả nước đang lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội. Đây không chỉ là những hành động đẹp, thể hiện ý thức bảo vệ môi trường, mà còn là minh chứng rõ nét cho sự trỗi dậy của tinh thần trách nhiệm cộng đồng trong giới trẻ Việt Nam. Những hình ảnh ấy, bên cạnh việc lan tỏa thông điệp tích cực, còn khơi gợi nhiều suy nghĩ sâu sắc về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong việc bảo vệ môi trường sống 

Việc các bạn trẻ tự nguyện tham gia dọn dẹp môi trường không chỉ đơn thuần là hành động vệ sinh, mà còn mang ý nghĩa to lớn hơn nhiều. Mỗi bao rác được nhặt lên, mỗi bãi biển được làm sạch, đều góp phần cải thiện chất lượng môi trường sống, bảo vệ hệ sinh thái và sức khỏe cộng đồng. Hơn nữa, những hành động này còn lan tỏa mạnh mẽ tinh thần trách nhiệm, khuyến khích nhiều người khác cùng tham gia, tạo nên hiệu ứng tích cực trong cộng đồng. Đây chính là sự thể hiện rõ nét của tinh thần tương thân tương ái, cùng nhau xây dựng một môi trường sống xanh – sạch – đẹp

Tuy nhiên, bên cạnh những mặt tích cực, vẫn còn nhiều thách thức cần phải vượt qua. Việc thu gom rác thải chỉ là giải pháp tạm thời, cần có những giải pháp lâu dài hơn để ngăn chặn tình trạng ô nhiễm môi trường. Điều này đòi hỏi sự chung tay của cả cộng đồng, từ việc nâng cao ý thức bảo vệ môi trường của mỗi cá nhân, đến việc tăng cường công tác tuyên truyền, giáo dục và chế tài xử phạt đối với những hành vi xả rác bừa bãi. Chính phủ cũng cần có những chính sách hỗ trợ, đầu tư cho các dự án bảo vệ môi trường, tạo điều kiện thuận lợi cho các hoạt động dọn dẹp và bảo vệ môi trường

Tóm lại, những hình ảnh các bạn trẻ tích cực thu gom rác thải trên mạng xã hội là một tín hiệu đáng mừng, thể hiện sự quan tâm và trách nhiệm của thế hệ trẻ đối với môi trường. Tuy nhiên, để đạt được mục tiêu bảo vệ môi trường bền vững, cần sự chung tay của toàn xã hội, trong đó vai trò của thế hệ trẻ là vô cùng quan trọng. Hy vọng rằng, tinh thần này sẽ tiếp tục được lan tỏa rộng rãi, góp phần xây dựng một Việt Nam xanh – sạch – đẹp, hướng tới một tương lai bền vững cho thế hệ mai sau

Câu 1:Sơn Tinh, Thủy Tinh là hai nhân vật để lại trong em nhiều cảm xúc và suy nghĩ. Trước hết, Sơn Tinh là một người thật lòng yêu thương Mị Nương. Chàng đã dùng hết tài nghệ và tâm trí để kiếm đủ voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín mao làm sính lễ hỏi cưới công chúa về làm vợ. Chỉ những ai có tình yêu chân thật thì mới bỏ ra nhiều công sức như vậy! Tiếp đến, Sơn Tinh là một vị thần tài phép và trí tuệ. Khi Thủy Tinh dâng nước đánh mình, chàng đã không hề lo sợ, nao núng mà dùng phép bốc từng quả núi dựng thành bức tường thành kiên cố, ngăn dòng nước dữ làm hại đến hoa màu, thôn xóm. Nhân vật Thủy Tinh cũng có những năng lực phi thường nhưng vì tính tình nóng nảy cho nên mới luôn tìm cách trả thù, gây ra lũ lụt hàng năm, làm thiệt hại đến nhân dân. Hình ảnh Sơn Tinh chống lại và chiến thắng Thủy Tinh từ lâu đã là một biểu tượng cho hình ảnh chống lũ lụt của nhân dân ta. Dù lũ lụt có ghê gớm nhưng nhân dân ta vẫn kiên cường, bất khuất chống lại, và việc đẩy lùi thiên tai kia chỉ là vấn đề thời gian. Chính bằng sức mạnh và trí tuệ, con người đã dần chế ngự được cơn thịnh nộ của thiên nhiên, mang lại cuộc sống bình yên, hạnh phúc.                                                                                                      
Câu 2:

Hi sinh là một đức tính đẹp đẽ trong cuộc sống. Con người biết hi sinh sẽ nhận được tình cảm trân trọng, yêu mến từ những người xung quanh. Chúng ta có thể kể đến những tấm gương về đức hi sinh. Chủ tịch Hồ Chí Minh đã hi sinh cả cuộc đời cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. Biết bao thế hệ người dân Việt Nam đã hi sinh tuổi thanh xuân, thậm chí là tính mạng để đánh bại kẻ thù xâm lược, bảo vệ nền độc lập, tự do của đất nước. Người mẹ đã mang nặng đẻ đau, nuôi nấng và dạy dỗ đứa con nên người. Dù phải chịu bao sự vất vả, gian lao, nhọc nhằn không làm mẹ mệt mỏi khi nghĩ về những đứa con yêu. Người mẹ dành trọn sự hy sinh thầm lặng lo cho con, những nếp nhằn hằn sâu trên trán, những đôi tay chai sần, làn da nắng rám ấy là bao nhiêu vất vả mà mẹ đã trải qua vì con. Có thể nói rằng, đức hi sinh thật cao cả, đẹp đẽ biết bao!Nó đặc biệt hơn khi chúng ta dành sự hi sinh cho tình yêu một thứ tình cảm thiêng liêng và đáng quý khiến cho cuộc đời trong lòng của chúng ta có thể nở hoa mỗi ngày.Thật vậy khi trước để có thể có một tình yêu đẹp chúng ta cần hi sinh rất nhiều thời gian, tiền bạc thậm chí là công việc để có một tình yêu đẹp.Kể cả lúc đang yêu việc một trong hai người hi sinh tình cảm của mình nhiều hơn so với đối phương cũng được cho là một điều đáng quý bởi điều đó sẽ giúp quan hệ của chúng ta trở nên bền chặt hơn và gắn bó hơn.Tuy nhiên thì việc hi sinh cho tình yêu hay trong tình yêu quá mức sẽ khiến đa số người sẽ gặp rắc rối sau khi mình đã hi sinh quá nhiều cho nó nhất là sau khi chia tay.Việc đó khiến con người chúng ta trở nên suy sụp trong một khoảng thời gian dài dẫn đến việc trầm cảm và bỏ bê việc học hành hay công việc.Rồi từ đó đánh mất đi tương lai hay sự nghiệp của chính bản thân chúng ta.Qua đó thì hi sinh tình yêu cũng là một trong những phẩm chất đáng quý của con người chúng ta nhưng việc hi sinh quá mức mà không có điểm dừng sẽ khiến chúng ta gặp bất lợi lớn và đem lại chính rắc rối cho mình.