Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Trần Hoàng Lâm
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong những năm tháng học trò, em đã có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô và bạn bè. Nhưng trải nghiệm khiến em nhớ mãi nhất là lần em được cô giáo chủ nhiệm giúp đỡ khi em gặp khó khăn trong học tập.

Năm đó, em vừa lên lớp Sáu. Mọi thứ đối với em đều rất mới mẻ, đặc biệt là môn Ngữ văn. Em thường lúng túng khi viết bài, không biết diễn đạt suy nghĩ của mình ra sao. Những bài kiểm tra đầu tiên, điểm số của em không cao khiến em rất buồn và dần mất tự tin. Có lúc em còn nghĩ rằng mình không phù hợp với môn học này.Nhận ra sự thay đổi của em, cô giáo chủ nhiệm đã gọi em ở lại sau giờ học. Cô nhẹ nhàng hỏi han và động viên em rất nhiều. Cô không trách mắng mà kiên nhẫn chỉ cho em cách lập dàn ý, cách viết câu sao cho rõ ràng, mạch lạc. Mỗi tuần, cô dành thời gian xem lại bài viết của em, sửa từng lỗi nhỏ và khen ngợi những tiến bộ dù là rất ít. Những lời động viên ấy như tiếp thêm cho em niềm tin và động lực.Nhờ sự quan tâm của cô, em dần yêu thích môn Ngữ văn hơn. Em mạnh dạn phát biểu trong giờ học, chăm chỉ đọc sách và luyện viết mỗi ngày. Kết quả học tập của em ngày càng tiến bộ, những bài kiểm tra sau đó đạt điểm cao hơn trước. Điều quan trọng nhất là em đã vượt qua được sự tự ti của chính mình.

Trải nghiệm ấy đã để lại trong em nhiều cảm xúc sâu sắc. Em hiểu rằng thầy cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người luôn sẵn sàng lắng nghe, thấu hiểu và nâng đỡ học sinh. Em sẽ luôn ghi nhớ sự tận tình của cô và cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng thầy cô đã quan tâm, dìu dắt em.

Câu 1.
Đoạn thơ được viết theo thể thơ tự do.

Câu 2.
Những tiếng hiệp vần: “mây” – “hây” (vần ây).

Câu 3.
Thơ thẩn” có nghĩa là: lơ đãng, mơ màng, thảnh thơi, không vướng bận.

Câu 4.

  • Biện pháp tu từ: nhân hoá (dòng sông “mặc áo”).
  • Tác dụng: làm cho dòng sông trở nên sinh động, gợi vẻ đẹp mềm mại, duyên dáng.

Câu 5.
Nội dung chính: Miêu tả và ca ngợi vẻ đẹp thơ mộng, giàu sức sống của dòng sông trong thiên nhiên.

Câu 6.
Cần không xả rác bừa bãi, bảo vệ nguồn nước, trồng cây xanh, giữ gìn cảnh quan thiên nhiên để bảo vệ môi trường.


Những năm tháng Tiểu học luôn là quãng thời gian đầy ắp những kỉ niệm hồn nhiên, nhưng dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng em chính là lần đầu tiên em được đứng trên bục nhận giải thưởng. Đó là năm em học lớp Ba, trong cuộc thi giải Toán qua mạng cấp trường.

Trước cuộc thi một tuần, em đã dành mọi buổi chiều để ôn luyện. Môn Toán vốn là sở trường, nhưng cảm giác tham gia một cuộc thi nghiêm túc khiến em vừa háo hức vừa lo lắng. Cô giáo chủ nhiệm đã động viên em rất nhiều, khích lệ rằng điều quan trọng là phải tự tin và cố gắng hết sức. Em luyện giải các đề năm trước, thậm chí có hôm còn quên cả giờ ăn tối.Ngày thi diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng rất sôi nổi. Em ngồi trước màn hình máy tính, tim đập thình thịch. Ba mươi câu hỏi trong vòng ba mươi phút là một thử thách thực sự. Có những bài toán em phải nháp đi nháp lại, có những câu hỏi mẹo khiến em phải suy nghĩ thật kĩ. Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, em thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám chắc về kết quả.Một tuần sau, buổi chào cờ sáng thứ Hai trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Cô hiệu trưởng trịnh trọng đọc danh sách các học sinh đạt giải. Đến phần của khối Ba, sau khi công bố hai giải Vàng và Bạc, em nghe thấy tên mình được xướng lên: "Giải Ba, em Trần Hoàng Lâm, lớp 3A1". Khoảnh khắc ấy, cả người em như được tiếp thêm một luồng điện.Em bước lên bục, hơi run rẩy. Cô giáo đeo chiếc huy chương đồng lạnh lạnh vào cổ em. Chiếc huy chương tuy nhỏ nhưng lấp lánh dưới ánh nắng sớm, mang một trọng lượng lớn lao đối với một cô bé lớp Ba. Em ngước nhìn xuống, thấy cô giáo chủ nhiệm cười rạng rỡ, bố mẹ em đứng dưới hàng ghế phụ huynh vỗ tay thật to, và ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn.

Kỉ niệm về chiếc huy chương đồng ấy đã dạy em bài học đầu tiên về sự nỗ lực và thành quả. Nó không chỉ là một giải thưởng mà còn là minh chứng cho việc sự chăm chỉ sẽ luôn được đền đáp xứng đáng. Đó mãi mãi là một kí ức đẹp đẽ, một nguồn động lực để em tiếp tục cố gắng trong những chặng đường học tập tiếp theo.

Những năm tháng Tiểu học luôn là quãng thời gian đầy ắp những kỉ niệm hồn nhiên, nhưng dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng em chính là lần đầu tiên em được đứng trên bục nhận giải thưởng. Đó là năm em học lớp Ba, trong cuộc thi giải Toán qua mạng cấp trường.

Trước cuộc thi một tuần, em đã dành mọi buổi chiều để ôn luyện. Môn Toán vốn là sở trường, nhưng cảm giác tham gia một cuộc thi nghiêm túc khiến em vừa háo hức vừa lo lắng. Cô giáo chủ nhiệm đã động viên em rất nhiều, khích lệ rằng điều quan trọng là phải tự tin và cố gắng hết sức. Em luyện giải các đề năm trước, thậm chí có hôm còn quên cả giờ ăn tối.Ngày thi diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng rất sôi nổi. Em ngồi trước màn hình máy tính, tim đập thình thịch. Ba mươi câu hỏi trong vòng ba mươi phút là một thử thách thực sự. Có những bài toán em phải nháp đi nháp lại, có những câu hỏi mẹo khiến em phải suy nghĩ thật kĩ. Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, em thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám chắc về kết quả.Một tuần sau, buổi chào cờ sáng thứ Hai trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Cô hiệu trưởng trịnh trọng đọc danh sách các học sinh đạt giải. Đến phần của khối Ba, sau khi công bố hai giải Vàng và Bạc, em nghe thấy tên mình được xướng lên: "Giải Ba, em Trần Hoàng Lâm, lớp 3A1". Khoảnh khắc ấy, cả người em như được tiếp thêm một luồng điện.Em bước lên bục, hơi run rẩy. Cô giáo đeo chiếc huy chương đồng lạnh lạnh vào cổ em. Chiếc huy chương tuy nhỏ nhưng lấp lánh dưới ánh nắng sớm, mang một trọng lượng lớn lao đối với một cô bé lớp Ba. Em ngước nhìn xuống, thấy cô giáo chủ nhiệm cười rạng rỡ, bố mẹ em đứng dưới hàng ghế phụ huynh vỗ tay thật to, và ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn.

Kỉ niệm về chiếc huy chương đồng ấy đã dạy em bài học đầu tiên về sự nỗ lực và thành quả. Nó không chỉ là một giải thưởng mà còn là minh chứng cho việc sự chăm chỉ sẽ luôn được đền đáp xứng đáng. Đó mãi mãi là một kí ức đẹp đẽ, một nguồn động lực để em tiếp tục cố gắng trong những chặng đường học tập tiếp theo.

Những năm tháng Tiểu học luôn là quãng thời gian đầy ắp những kỉ niệm hồn nhiên, nhưng dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng em chính là lần đầu tiên em được đứng trên bục nhận giải thưởng. Đó là năm em học lớp Ba, trong cuộc thi giải Toán qua mạng cấp trường.

Trước cuộc thi một tuần, em đã dành mọi buổi chiều để ôn luyện. Môn Toán vốn là sở trường, nhưng cảm giác tham gia một cuộc thi nghiêm túc khiến em vừa háo hức vừa lo lắng. Cô giáo chủ nhiệm đã động viên em rất nhiều, khích lệ rằng điều quan trọng là phải tự tin và cố gắng hết sức. Em luyện giải các đề năm trước, thậm chí có hôm còn quên cả giờ ăn tối.Ngày thi diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng rất sôi nổi. Em ngồi trước màn hình máy tính, tim đập thình thịch. Ba mươi câu hỏi trong vòng ba mươi phút là một thử thách thực sự. Có những bài toán em phải nháp đi nháp lại, có những câu hỏi mẹo khiến em phải suy nghĩ thật kĩ. Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, em thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám chắc về kết quả.Một tuần sau, buổi chào cờ sáng thứ Hai trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Cô hiệu trưởng trịnh trọng đọc danh sách các học sinh đạt giải. Đến phần của khối Ba, sau khi công bố hai giải Vàng và Bạc, em nghe thấy tên mình được xướng lên: "Giải Ba, em Trần Hoàng Lâm, lớp 3A1". Khoảnh khắc ấy, cả người em như được tiếp thêm một luồng điện.Em bước lên bục, hơi run rẩy. Cô giáo đeo chiếc huy chương đồng lạnh lạnh vào cổ em. Chiếc huy chương tuy nhỏ nhưng lấp lánh dưới ánh nắng sớm, mang một trọng lượng lớn lao đối với một cô bé lớp Ba. Em ngước nhìn xuống, thấy cô giáo chủ nhiệm cười rạng rỡ, bố mẹ em đứng dưới hàng ghế phụ huynh vỗ tay thật to, và ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn.

Kỉ niệm về chiếc huy chương đồng ấy đã dạy em bài học đầu tiên về sự nỗ lực và thành quả. Nó không chỉ là một giải thưởng mà còn là minh chứng cho việc sự chăm chỉ sẽ luôn được đền đáp xứng đáng. Đó mãi mãi là một kí ức đẹp đẽ, một nguồn động lực để em tiếp tục cố gắng trong những chặng đường học tập tiếp theo.

Những năm tháng Tiểu học luôn là quãng thời gian đầy ắp những kỉ niệm hồn nhiên, nhưng dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng em chính là lần đầu tiên em được đứng trên bục nhận giải thưởng. Đó là năm em học lớp Ba, trong cuộc thi giải Toán qua mạng cấp trường.

Trước cuộc thi một tuần, em đã dành mọi buổi chiều để ôn luyện. Môn Toán vốn là sở trường, nhưng cảm giác tham gia một cuộc thi nghiêm túc khiến em vừa háo hức vừa lo lắng. Cô giáo chủ nhiệm đã động viên em rất nhiều, khích lệ rằng điều quan trọng là phải tự tin và cố gắng hết sức. Em luyện giải các đề năm trước, thậm chí có hôm còn quên cả giờ ăn tối.Ngày thi diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng rất sôi nổi. Em ngồi trước màn hình máy tính, tim đập thình thịch. Ba mươi câu hỏi trong vòng ba mươi phút là một thử thách thực sự. Có những bài toán em phải nháp đi nháp lại, có những câu hỏi mẹo khiến em phải suy nghĩ thật kĩ. Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, em thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám chắc về kết quả.Một tuần sau, buổi chào cờ sáng thứ Hai trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Cô hiệu trưởng trịnh trọng đọc danh sách các học sinh đạt giải. Đến phần của khối Ba, sau khi công bố hai giải Vàng và Bạc, em nghe thấy tên mình được xướng lên: "Giải Ba, em Trần Hoàng Lâm, lớp 3A1". Khoảnh khắc ấy, cả người em như được tiếp thêm một luồng điện.Em bước lên bục, hơi run rẩy. Cô giáo đeo chiếc huy chương đồng lạnh lạnh vào cổ em. Chiếc huy chương tuy nhỏ nhưng lấp lánh dưới ánh nắng sớm, mang một trọng lượng lớn lao đối với một cô bé lớp Ba. Em ngước nhìn xuống, thấy cô giáo chủ nhiệm cười rạng rỡ, bố mẹ em đứng dưới hàng ghế phụ huynh vỗ tay thật to, và ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn.

Kỉ niệm về chiếc huy chương đồng ấy đã dạy em bài học đầu tiên về sự nỗ lực và thành quả. Nó không chỉ là một giải thưởng mà còn là minh chứng cho việc sự chăm chỉ sẽ luôn được đền đáp xứng đáng. Đó mãi mãi là một kí ức đẹp đẽ, một nguồn động lực để em tiếp tục cố gắng trong những chặng đường học tập tiếp theo.

Những năm tháng Tiểu học luôn là quãng thời gian đầy ắp những kỉ niệm hồn nhiên, nhưng dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng em chính là lần đầu tiên em được đứng trên bục nhận giải thưởng. Đó là năm em học lớp Ba, trong cuộc thi giải Toán qua mạng cấp trường.

Trước cuộc thi một tuần, em đã dành mọi buổi chiều để ôn luyện. Môn Toán vốn là sở trường, nhưng cảm giác tham gia một cuộc thi nghiêm túc khiến em vừa háo hức vừa lo lắng. Cô giáo chủ nhiệm đã động viên em rất nhiều, khích lệ rằng điều quan trọng là phải tự tin và cố gắng hết sức. Em luyện giải các đề năm trước, thậm chí có hôm còn quên cả giờ ăn tối.Ngày thi diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng rất sôi nổi. Em ngồi trước màn hình máy tính, tim đập thình thịch. Ba mươi câu hỏi trong vòng ba mươi phút là một thử thách thực sự. Có những bài toán em phải nháp đi nháp lại, có những câu hỏi mẹo khiến em phải suy nghĩ thật kĩ. Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, em thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám chắc về kết quả.Một tuần sau, buổi chào cờ sáng thứ Hai trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Cô hiệu trưởng trịnh trọng đọc danh sách các học sinh đạt giải. Đến phần của khối Ba, sau khi công bố hai giải Vàng và Bạc, em nghe thấy tên mình được xướng lên: "Giải Ba, em Trần Hoàng Lâm, lớp 3A1". Khoảnh khắc ấy, cả người em như được tiếp thêm một luồng điện.Em bước lên bục, hơi run rẩy. Cô giáo đeo chiếc huy chương đồng lạnh lạnh vào cổ em. Chiếc huy chương tuy nhỏ nhưng lấp lánh dưới ánh nắng sớm, mang một trọng lượng lớn lao đối với một cô bé lớp Ba. Em ngước nhìn xuống, thấy cô giáo chủ nhiệm cười rạng rỡ, bố mẹ em đứng dưới hàng ghế phụ huynh vỗ tay thật to, và ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn.

Kỉ niệm về chiếc huy chương đồng ấy đã dạy em bài học đầu tiên về sự nỗ lực và thành quả. Nó không chỉ là một giải thưởng mà còn là minh chứng cho việc sự chăm chỉ sẽ luôn được đền đáp xứng đáng. Đó mãi mãi là một kí ức đẹp đẽ, một nguồn động lực để em tiếp tục cố gắng trong những chặng đường học tập tiếp theo.

Những năm tháng Tiểu học luôn là quãng thời gian đầy ắp những kỉ niệm hồn nhiên, nhưng dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng em chính là lần đầu tiên em được đứng trên bục nhận giải thưởng. Đó là năm em học lớp Ba, trong cuộc thi giải Toán qua mạng cấp trường.

Trước cuộc thi một tuần, em đã dành mọi buổi chiều để ôn luyện. Môn Toán vốn là sở trường, nhưng cảm giác tham gia một cuộc thi nghiêm túc khiến em vừa háo hức vừa lo lắng. Cô giáo chủ nhiệm đã động viên em rất nhiều, khích lệ rằng điều quan trọng là phải tự tin và cố gắng hết sức. Em luyện giải các đề năm trước, thậm chí có hôm còn quên cả giờ ăn tối.Ngày thi diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng rất sôi nổi. Em ngồi trước màn hình máy tính, tim đập thình thịch. Ba mươi câu hỏi trong vòng ba mươi phút là một thử thách thực sự. Có những bài toán em phải nháp đi nháp lại, có những câu hỏi mẹo khiến em phải suy nghĩ thật kĩ. Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, em thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám chắc về kết quả.Một tuần sau, buổi chào cờ sáng thứ Hai trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Cô hiệu trưởng trịnh trọng đọc danh sách các học sinh đạt giải. Đến phần của khối Ba, sau khi công bố hai giải Vàng và Bạc, em nghe thấy tên mình được xướng lên: "Giải Ba, em Trần Hoàng Lâm, lớp 3A1". Khoảnh khắc ấy, cả người em như được tiếp thêm một luồng điện.Em bước lên bục, hơi run rẩy. Cô giáo đeo chiếc huy chương đồng lạnh lạnh vào cổ em. Chiếc huy chương tuy nhỏ nhưng lấp lánh dưới ánh nắng sớm, mang một trọng lượng lớn lao đối với một cô bé lớp Ba. Em ngước nhìn xuống, thấy cô giáo chủ nhiệm cười rạng rỡ, bố mẹ em đứng dưới hàng ghế phụ huynh vỗ tay thật to, và ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn.

Kỉ niệm về chiếc huy chương đồng ấy đã dạy em bài học đầu tiên về sự nỗ lực và thành quả. Nó không chỉ là một giải thưởng mà còn là minh chứng cho việc sự chăm chỉ sẽ luôn được đền đáp xứng đáng. Đó mãi mãi là một kí ức đẹp đẽ, một nguồn động lực để em tiếp tục cố gắng trong những chặng đường học tập tiếp theo.

Những năm tháng Tiểu học luôn là quãng thời gian đầy ắp những kỉ niệm hồn nhiên, nhưng dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng em chính là lần đầu tiên em được đứng trên bục nhận giải thưởng. Đó là năm em học lớp Ba, trong cuộc thi giải Toán qua mạng cấp trường.

Trước cuộc thi một tuần, em đã dành mọi buổi chiều để ôn luyện. Môn Toán vốn là sở trường, nhưng cảm giác tham gia một cuộc thi nghiêm túc khiến em vừa háo hức vừa lo lắng. Cô giáo chủ nhiệm đã động viên em rất nhiều, khích lệ rằng điều quan trọng là phải tự tin và cố gắng hết sức. Em luyện giải các đề năm trước, thậm chí có hôm còn quên cả giờ ăn tối.Ngày thi diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng rất sôi nổi. Em ngồi trước màn hình máy tính, tim đập thình thịch. Ba mươi câu hỏi trong vòng ba mươi phút là một thử thách thực sự. Có những bài toán em phải nháp đi nháp lại, có những câu hỏi mẹo khiến em phải suy nghĩ thật kĩ. Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, em thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám chắc về kết quả.Một tuần sau, buổi chào cờ sáng thứ Hai trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Cô hiệu trưởng trịnh trọng đọc danh sách các học sinh đạt giải. Đến phần của khối Ba, sau khi công bố hai giải Vàng và Bạc, em nghe thấy tên mình được xướng lên: "Giải Ba, em Trần Hoàng Lâm, lớp 3A1". Khoảnh khắc ấy, cả người em như được tiếp thêm một luồng điện.Em bước lên bục, hơi run rẩy. Cô giáo đeo chiếc huy chương đồng lạnh lạnh vào cổ em. Chiếc huy chương tuy nhỏ nhưng lấp lánh dưới ánh nắng sớm, mang một trọng lượng lớn lao đối với một cô bé lớp Ba. Em ngước nhìn xuống, thấy cô giáo chủ nhiệm cười rạng rỡ, bố mẹ em đứng dưới hàng ghế phụ huynh vỗ tay thật to, và ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn.

Kỉ niệm về chiếc huy chương đồng ấy đã dạy em bài học đầu tiên về sự nỗ lực và thành quả. Nó không chỉ là một giải thưởng mà còn là minh chứng cho việc sự chăm chỉ sẽ luôn được đền đáp xứng đáng. Đó mãi mãi là một kí ức đẹp đẽ, một nguồn động lực để em tiếp tục cố gắng trong những chặng đường học tập tiếp theo.

Những năm tháng Tiểu học luôn là quãng thời gian đầy ắp những kỉ niệm hồn nhiên, nhưng dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng em chính là lần đầu tiên em được đứng trên bục nhận giải thưởng. Đó là năm em học lớp Ba, trong cuộc thi giải Toán qua mạng cấp trường.

Trước cuộc thi một tuần, em đã dành mọi buổi chiều để ôn luyện. Môn Toán vốn là sở trường, nhưng cảm giác tham gia một cuộc thi nghiêm túc khiến em vừa háo hức vừa lo lắng. Cô giáo chủ nhiệm đã động viên em rất nhiều, khích lệ rằng điều quan trọng là phải tự tin và cố gắng hết sức. Em luyện giải các đề năm trước, thậm chí có hôm còn quên cả giờ ăn tối.Ngày thi diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng rất sôi nổi. Em ngồi trước màn hình máy tính, tim đập thình thịch. Ba mươi câu hỏi trong vòng ba mươi phút là một thử thách thực sự. Có những bài toán em phải nháp đi nháp lại, có những câu hỏi mẹo khiến em phải suy nghĩ thật kĩ. Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, em thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám chắc về kết quả.Một tuần sau, buổi chào cờ sáng thứ Hai trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Cô hiệu trưởng trịnh trọng đọc danh sách các học sinh đạt giải. Đến phần của khối Ba, sau khi công bố hai giải Vàng và Bạc, em nghe thấy tên mình được xướng lên: "Giải Ba, em Trần Hoàng Lâm, lớp 3A1". Khoảnh khắc ấy, cả người em như được tiếp thêm một luồng điện.Em bước lên bục, hơi run rẩy. Cô giáo đeo chiếc huy chương đồng lạnh lạnh vào cổ em. Chiếc huy chương tuy nhỏ nhưng lấp lánh dưới ánh nắng sớm, mang một trọng lượng lớn lao đối với một cô bé lớp Ba. Em ngước nhìn xuống, thấy cô giáo chủ nhiệm cười rạng rỡ, bố mẹ em đứng dưới hàng ghế phụ huynh vỗ tay thật to, và ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn.

Kỉ niệm về chiếc huy chương đồng ấy đã dạy em bài học đầu tiên về sự nỗ lực và thành quả. Nó không chỉ là một giải thưởng mà còn là minh chứng cho việc sự chăm chỉ sẽ luôn được đền đáp xứng đáng. Đó mãi mãi là một kí ức đẹp đẽ, một nguồn động lực để em tiếp tục cố gắng trong những chặng đường học tập tiếp theo.