Giới thiệu về bản thân
Trong mấy năm đi học, tôi đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỉ niệm mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi tôi tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay tôi viết từng nét.
Tròn 6 tuổi, tôi bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Tôi học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, tôi có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với tôi quả là một hành trình gian nan. Tôi thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho tôi cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là tôi lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của tôi tên là Huệ. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết tôi thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng tôi tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ tôi dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng tôi chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.
Đến cuối buổi học, cô Huệ trả vở chính tả cho chúng tôi. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới tôi: “Bạn Long hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều.” Tôi hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn tôi và tiếp lời: “Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?” Lớp tôi đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: “Tuy vậy, bạn Long vẫn quên. Cô phê bình Long trong buổi học ngày hôm nay.” Rồi cô nhìn thẳng tôi và nói: “Cô hi vọng Long sẽ nhớ lời cô dặn.” Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt tôi nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. “Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn.” – Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Tôi được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.
Từ đó, tôi kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, tôi đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, tôi không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
Câu 1: Thể thơ của đoạn trích trên là thơ lục bát.
Câu 2: Những tiếng hiệp vần với nhau là: mây-hây.
Câu 3: Nghĩa của từ " thơ thẩn " là đi đi lại lại trong phạm vi hẹp với vẻ suy nghĩ, mơ màng.
Câu 4:
-Hai dòng thơ sau sử dụng biện pháp tu từ nhân hoá.
Tác dụng:
+ Về mặt hình thức: Giúp cho các sự vật đều trở nên sống động và gần gũi hơn với con người.
+ Về mặt nội dung: Giúp con người đọc cảm nhận được vẻ đẹp của dòng sông tht thơ mộng qua sự miêu tả của nhà thơ. Qua đó nhấn mạnh vẻ đẹp của dòng sông.
+ Về mặt tình cảm, cảm xúc của tác giả: Thể hiện tình yêu thiên nhiên, sự say mê vẻ đẹp của tạo hoá của nhà thơ.
Câu 5: Bài thơ "Dòng sông mặc áo" là một bài thơ vô cùng đặc sắc. Bằng việc sử dụng các biện pháp nhân hóa, so sánh đặc sắc và cả sự quan sát tinh tế của mình, tác giả đã thể hiện lên sự thay đổi màu sắc trong mỗi thời điểm của dòng sông. Đầu tiên là vào buổi nắng lên, tác giả đã miêu tả dòng sông như mặc áo lụa đào và thướt tha một cách nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyến rũ.
Câu 6: Không vứt rác bừa bãi, sử dụng túi ni-lông, thải khí thải ra môi trường, vệ sinh nơi mình sống, bảo vệ bầu không khí trong lành và dọn dẹp dòng sông và các ao hồ.
Hồi ở Tiểu học, tôi đã có rất nhiều trải nghiệm đáng nhớ, từ vui đến buồn. Nhưng tôi đã có 1 trải nghiệm tệ hại khi không làm bài tập về nhà, chỉ ham chơi và không học bài cũ, và cuối cùng ngày đó cũng đã đến, vào 1 tiết Toán vào buổi sáng của tôi.
Hồi đó, tôi rất ham chơi, thường không làm bài tập về nhà, khiến thầy cô phiền lòng. Tuy nhiên, vẫn có những hôm tôi làm bài rất đầy đủ. Hôm ấy, khi đến tiết kiểm tra bài tập môn Toán, tôi đã rất tự tin vì tối qua có làm bài đầy đủ. Nhưng khi tìm trong cặp, thì không thấy vở đâu cả. Vô cùng sửng sốt, tôi ngồi im tại chỗ. Khi cô giáo tiến lại gần, tôi đã đứng dậy và nói với cô rằng:
- Thưa cô, em có làm bài tập rồi, nhưng đã để quên vở ở nhà mất ạ.
Nghe tôi nói vậy, các bạn trong lớp xì xầm cười lên. Tự tôi hiểu được rằng không ai tin lời em nói cả. Vì đã không ít lần tôi ham chơi, không chịu làm bài tập. Xấu hổ và tức giận, tôi nắm chặt tay, mắt bắt đầu ươn ướt. Lúc ấy, cô giáo lại hỏi tôi:
- Em chắc chắn mình đã làm bài tập chứ?
- Thưa cô, em chắc chắn ạ!
- Được rồi, cô tin em đã làm bài. Bởi vì em là đứa trẻ ngoan không nói dối. Ngày mai, em hãy mang bài tập đến cho cô kiểm tra nhé.
Nói xong cô lại tiếp tục kiểm tra các bạn khác. Hành động ấy của cô khiến tôi sung sướng vô cùng. Bởi cô đã tin tưởng tôi, tin rằng tôi không nói dối.
Từ hôm đấy, tôi thay đổi hẳn. Trở nên chăm chỉ hơn, luôn làm đầy đủ bài tập về nhà. Vì tôi không muốn phụ sự tin yêu của cô giáo dành cho mình. Trải nghiệm ngày hôm ấy chính là cột mốc đánh dấu sự tiến bộ tuyệt vời của tôi.
Câu 1:
Câu chuyện được kể ở ngôi thứ 3
Câu 2:
Theo em, người trồng cây hoàng lan là người ông
Câu 3:
Câu được sử dụng biện pháp nhân hoá là: khoác trên mình
Tác dụng:
+ Làm cho hình ảnh cây hoàng lan trở nên sinh động, gần gũi.
+ Nhấn mạnh sự hồi sinh, sức sống căng tràn của cây hoàng lan khi mùa xuân tới.
Câu 4:
Theo em, vì người ông đã rất yêu quý cây hoàng lan, coi nó như là 1 người gắt kết với nhau, người ông luôn chăm sóc kĩ càng. Thế nhưng người ông đã không còn trên đời này nữa, nhưng kí ức về cây hoàng lan ông không thể quên nó được.
Câu 5:
Gia đình là nơi để về, đoàn tụ và yêu thương. Gia đình đối với mỗi người là thiêng liêng bất diệt, không thể quên được gia đình.