Giới thiệu về bản thân
trong bộ sách tiếng việt lớp 4 em đã đọc được rất nhiều câu chuyện nhưng trong đó em thích nhất là câu chuyện người ăn xin.
câu chuyện kể về một cậu bé trên đường đi về thì gặp một ông lão ăn xin thấy cậu ông lão cầu xin cứu giúp cậu bé thương cảm ông cụ nên cậu lục tìm hết túi này đến túi nọ nhưng cậu chả tìm được gì để cho ông cả. cậu bé nắm lấy bàn tay đang run rẫy của ông lão và nói ông đừng giận cháu cháu chả có gì để cho ông cả. ông lão cũng xiếc lấy tay của cậu bé và nói thế là cháu đã cho lão rồi. giờ phúc ấy cậu bé cũng cảm nhận được một chúc gì đó từ ông lão.
câu chuyện kể đã lâu nhưng hình ảnh bốn bàn tay xiếc chặc vẫn đọng lại trong tâm chi em như một lời nhắc nhở em về lòng nhân hậu
em ấn tượng nhất với chi tiết ông chưa hề chìa tay ra xin ai cả vì ông đã già nhưng lại không chìa tay chìa tay xin ăn mà vẫn tự mình kiếm sống
một hôm, trời đang ấm bỗng nỗi rét. vừa đến cổng trường, thấy học trò tụ tập bàn tán xôn xao, tôi hỏi hỏi họ và biết dưới mái hiên trường có người chết.
tôi hồi hộp nghĩ: hay là ông lão..".ĐẾN NƠI, TÔI THẤY NGAY MỘT CHIẾC CHIẾC CHIẾU CUỐN TRÒN, GỒ LÊN. TÔI HỎI MỘT THẦY GIÁO CÙNG TRƯỜNG:
- CÓ PHẢI ÔNG CỤ VẪN ĐAN RỖ RÁ PHẢI KHÔNG?
- PHẢI ĐẤY! ÔNG CỤ ĐÁN KÍN ĐÁN ĐỂ, TUY GIÀ YẾU, NGHÈO ĐÓI ÔNG CỤ VẪN TỰ KIẾM ĂN, KHÔNG THÈM ĐI XIN.
CHIỀU HÔM SAU LÚC TAN TRƯỜNG, TÔI GẶP MỘT CẬU BÉ TRẠC MƯỜI TUỔI, GẦY GÒ, MẶC CHIẾC ÁO CŨ RÁCH NGỒI ÔM MẶC KHÓC Ở ĐÚNG VỊ TRÍ ÔNG LÃO MẤT ĐÊM KIA.
TÔI NGẠC NHIÊN HỎI:
-SAO CHÁU NGỒI KHÓC Ở ĐÂY
-BỐ MẸ CHÁU MẤT CẢ, CHÁU ĐI ĐÁNH GIẦY vẫn được ông cụ ở đây cho ăn, cho ngủ. cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không tháy ông đâu...
trong câu cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không thấy ông đâu... động từ là về
em ấn tượng nhất với chi tiết ông chưa hề chìa tay ra xin ai cả vì ông đã già nhưng lại không chìa tay chìa tay xin ăn mà vẫn tự mình kiếm sống
một hôm, trời đang ấm bỗng nỗi rét. vừa đến cổng trường, thấy học trò tụ tập bàn tán xôn xao, tôi hỏi hỏi họ và biết dưới mái hiên trường có người chết.
tôi hồi hộp nghĩ: hay là ông lão..".ĐẾN NƠI, TÔI THẤY NGAY MỘT CHIẾC CHIẾC CHIẾU CUỐN TRÒN, GỒ LÊN. TÔI HỎI MỘT THẦY GIÁO CÙNG TRƯỜNG:
- CÓ PHẢI ÔNG CỤ VẪN ĐAN RỖ RÁ PHẢI KHÔNG?
- PHẢI ĐẤY! ÔNG CỤ ĐÁN KÍN ĐÁN ĐỂ, TUY GIÀ YẾU, NGHÈO ĐÓI ÔNG CỤ VẪN TỰ KIẾM ĂN, KHÔNG THÈM ĐI XIN.
CHIỀU HÔM SAU LÚC TAN TRƯỜNG, TÔI GẶP MỘT CẬU BÉ TRẠC MƯỜI TUỔI, GẦY GÒ, MẶC CHIẾC ÁO CŨ RÁCH NGỒI ÔM MẶC KHÓC Ở ĐÚNG VỊ TRÍ ÔNG LÃO MẤT ĐÊM KIA.
TÔI NGẠC NHIÊN HỎI:
-SAO CHÁU NGỒI KHÓC Ở ĐÂY
-BỐ MẸ CHÁU MẤT CẢ, CHÁU ĐI ĐÁNH GIẦY vẫn được ông cụ ở đây cho ăn, cho ngủ. cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không tháy ông đâu...
trong câu cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không thấy ông đâu... động từ là về
em ấn tượng nhất với chi tiết ông chưa hề chìa tay ra xin ai cả vì ông đã già nhưng lại không chìa tay chìa tay xin ăn mà vẫn tự mình kiếm sống
một hôm, trời đang ấm bỗng nỗi rét. vừa đến cổng trường, thấy học trò tụ tập bàn tán xôn xao, tôi hỏi hỏi họ và biết dưới mái hiên trường có người chết.
tôi hồi hộp nghĩ: hay là ông lão..".ĐẾN NƠI, TÔI THẤY NGAY MỘT CHIẾC CHIẾC CHIẾU CUỐN TRÒN, GỒ LÊN. TÔI HỎI MỘT THẦY GIÁO CÙNG TRƯỜNG:
- CÓ PHẢI ÔNG CỤ VẪN ĐAN RỖ RÁ PHẢI KHÔNG?
- PHẢI ĐẤY! ÔNG CỤ ĐÁN KÍN ĐÁN ĐỂ, TUY GIÀ YẾU, NGHÈO ĐÓI ÔNG CỤ VẪN TỰ KIẾM ĂN, KHÔNG THÈM ĐI XIN.
CHIỀU HÔM SAU LÚC TAN TRƯỜNG, TÔI GẶP MỘT CẬU BÉ TRẠC MƯỜI TUỔI, GẦY GÒ, MẶC CHIẾC ÁO CŨ RÁCH NGỒI ÔM MẶC KHÓC Ở ĐÚNG VỊ TRÍ ÔNG LÃO MẤT ĐÊM KIA.
TÔI NGẠC NHIÊN HỎI:
-SAO CHÁU NGỒI KHÓC Ở ĐÂY
-BỐ MẸ CHÁU MẤT CẢ, CHÁU ĐI ĐÁNH GIẦY vẫn được ông cụ ở đây cho ăn, cho ngủ. cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không tháy ông đâu...
trong câu cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không thấy ông đâu... động từ là về
em ấn tượng nhất với chi tiết ông chưa hề chìa tay ra xin ai cả vì ông đã già nhưng lại không chìa tay chìa tay xin ăn mà vẫn tự mình kiếm sống
một hôm, trời đang ấm bỗng nỗi rét. vừa đến cổng trường, thấy học trò tụ tập bàn tán xôn xao, tôi hỏi hỏi họ và biết dưới mái hiên trường có người chết.
tôi hồi hộp nghĩ: hay là ông lão..".ĐẾN NƠI, TÔI THẤY NGAY MỘT CHIẾC CHIẾC CHIẾU CUỐN TRÒN, GỒ LÊN. TÔI HỎI MỘT THẦY GIÁO CÙNG TRƯỜNG:
- CÓ PHẢI ÔNG CỤ VẪN ĐAN RỖ RÁ PHẢI KHÔNG?
- PHẢI ĐẤY! ÔNG CỤ ĐÁN KÍN ĐÁN ĐỂ, TUY GIÀ YẾU, NGHÈO ĐÓI ÔNG CỤ VẪN TỰ KIẾM ĂN, KHÔNG THÈM ĐI XIN.
CHIỀU HÔM SAU LÚC TAN TRƯỜNG, TÔI GẶP MỘT CẬU BÉ TRẠC MƯỜI TUỔI, GẦY GÒ, MẶC CHIẾC ÁO CŨ RÁCH NGỒI ÔM MẶC KHÓC Ở ĐÚNG VỊ TRÍ ÔNG LÃO MẤT ĐÊM KIA.
TÔI NGẠC NHIÊN HỎI:
-SAO CHÁU NGỒI KHÓC Ở ĐÂY
-BỐ MẸ CHÁU MẤT CẢ, CHÁU ĐI ĐÁNH GIẦY vẫn được ông cụ ở đây cho ăn, cho ngủ. cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không tháy ông đâu...
trong câu cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không thấy ông đâu... động từ là về
em ấn tượng nhất với chi tiết ông chưa hề chìa tay ra xin ai cả vì ông đã già nhưng lại không chìa tay chìa tay xin ăn mà vẫn tự mình kiếm sống
một hôm, trời đang ấm bỗng nỗi rét. vừa đến cổng trường, thấy học trò tụ tập bàn tán xôn xao, tôi hỏi hỏi họ và biết dưới mái hiên trường có người chết.
tôi hồi hộp nghĩ: hay là ông lão..".ĐẾN NƠI, TÔI THẤY NGAY MỘT CHIẾC CHIẾC CHIẾU CUỐN TRÒN, GỒ LÊN. TÔI HỎI MỘT THẦY GIÁO CÙNG TRƯỜNG:
- CÓ PHẢI ÔNG CỤ VẪN ĐAN RỖ RÁ PHẢI KHÔNG?
- PHẢI ĐẤY! ÔNG CỤ ĐÁN KÍN ĐÁN ĐỂ, TUY GIÀ YẾU, NGHÈO ĐÓI ÔNG CỤ VẪN TỰ KIẾM ĂN, KHÔNG THÈM ĐI XIN.
CHIỀU HÔM SAU LÚC TAN TRƯỜNG, TÔI GẶP MỘT CẬU BÉ TRẠC MƯỜI TUỔI, GẦY GÒ, MẶC CHIẾC ÁO CŨ RÁCH NGỒI ÔM MẶC KHÓC Ở ĐÚNG VỊ TRÍ ÔNG LÃO MẤT ĐÊM KIA.
TÔI NGẠC NHIÊN HỎI:
-SAO CHÁU NGỒI KHÓC Ở ĐÂY
-BỐ MẸ CHÁU MẤT CẢ, CHÁU ĐI ĐÁNH GIẦY vẫn được ông cụ ở đây cho ăn, cho ngủ. cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không tháy ông đâu...
trong câu cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không thấy ông đâu... động từ là về
em ấn tượng nhất với chi tiết ông chưa hề chìa tay ra xin ai cả vì ông đã già nhưng lại không chìa tay chìa tay xin ăn mà vẫn tự mình kiếm sống
một hôm, trời đang ấm bỗng nỗi rét. vừa đến cổng trường, thấy học trò tụ tập bàn tán xôn xao, tôi hỏi hỏi họ và biết dưới mái hiên trường có người chết.
tôi hồi hộp nghĩ: hay là ông lão..".ĐẾN NƠI, TÔI THẤY NGAY MỘT CHIẾC CHIẾC CHIẾU CUỐN TRÒN, GỒ LÊN. TÔI HỎI MỘT THẦY GIÁO CÙNG TRƯỜNG:
- CÓ PHẢI ÔNG CỤ VẪN ĐAN RỖ RÁ PHẢI KHÔNG?
- PHẢI ĐẤY! ÔNG CỤ ĐÁN KÍN ĐÁN ĐỂ, TUY GIÀ YẾU, NGHÈO ĐÓI ÔNG CỤ VẪN TỰ KIẾM ĂN, KHÔNG THÈM ĐI XIN.
CHIỀU HÔM SAU LÚC TAN TRƯỜNG, TÔI GẶP MỘT CẬU BÉ TRẠC MƯỜI TUỔI, GẦY GÒ, MẶC CHIẾC ÁO CŨ RÁCH NGỒI ÔM MẶC KHÓC Ở ĐÚNG VỊ TRÍ ÔNG LÃO MẤT ĐÊM KIA.
TÔI NGẠC NHIÊN HỎI:
-SAO CHÁU NGỒI KHÓC Ở ĐÂY
-BỐ MẸ CHÁU MẤT CẢ, CHÁU ĐI ĐÁNH GIẦY vẫn được ông cụ ở đây cho ăn, cho ngủ. cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không tháy ông đâu...
trong câu cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không thấy ông đâu... động từ là về
em ấn tượng nhất với chi tiết ông chưa hề chìa tay ra xin ai cả vì ông đã già nhưng lại không chìa tay chìa tay xin ăn mà vẫn tự mình kiếm sống
một hôm, trời đang ấm bỗng nỗi rét. vừa đến cổng trường, thấy học trò tụ tập bàn tán xôn xao, tôi hỏi hỏi họ và biết dưới mái hiên trường có người chết.
tôi hồi hộp nghĩ: hay là ông lão..".ĐẾN NƠI, TÔI THẤY NGAY MỘT CHIẾC CHIẾC CHIẾU CUỐN TRÒN, GỒ LÊN. TÔI HỎI MỘT THẦY GIÁO CÙNG TRƯỜNG:
- CÓ PHẢI ÔNG CỤ VẪN ĐAN RỖ RÁ PHẢI KHÔNG?
- PHẢI ĐẤY! ÔNG CỤ ĐÁN KÍN ĐÁN ĐỂ, TUY GIÀ YẾU, NGHÈO ĐÓI ÔNG CỤ VẪN TỰ KIẾM ĂN, KHÔNG THÈM ĐI XIN.
CHIỀU HÔM SAU LÚC TAN TRƯỜNG, TÔI GẶP MỘT CẬU BÉ TRẠC MƯỜI TUỔI, GẦY GÒ, MẶC CHIẾC ÁO CŨ RÁCH NGỒI ÔM MẶC KHÓC Ở ĐÚNG VỊ TRÍ ÔNG LÃO MẤT ĐÊM KIA.
TÔI NGẠC NHIÊN HỎI:
-SAO CHÁU NGỒI KHÓC Ở ĐÂY
-BỐ MẸ CHÁU MẤT CẢ, CHÁU ĐI ĐÁNH GIẦY vẫn được ông cụ ở đây cho ăn, cho ngủ. cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không tháy ông đâu...
trong câu cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không thấy ông đâu... động từ là về
em ấn tượng nhất với chi tiết ông chưa hề chìa tay ra xin ai cả vì ông đã già nhưng lại không chìa tay chìa tay xin ăn mà vẫn tự mình kiếm sống
một hôm, trời đang ấm bỗng nỗi rét. vừa đến cổng trường, thấy học trò tụ tập bàn tán xôn xao, tôi hỏi hỏi họ và biết dưới mái hiên trường có người chết.
tôi hồi hộp nghĩ: hay là ông lão..".ĐẾN NƠI, TÔI THẤY NGAY MỘT CHIẾC CHIẾC CHIẾU CUỐN TRÒN, GỒ LÊN. TÔI HỎI MỘT THẦY GIÁO CÙNG TRƯỜNG:
- CÓ PHẢI ÔNG CỤ VẪN ĐAN RỖ RÁ PHẢI KHÔNG?
- PHẢI ĐẤY! ÔNG CỤ ĐÁN KÍN ĐÁN ĐỂ, TUY GIÀ YẾU, NGHÈO ĐÓI ÔNG CỤ VẪN TỰ KIẾM ĂN, KHÔNG THÈM ĐI XIN.
CHIỀU HÔM SAU LÚC TAN TRƯỜNG, TÔI GẶP MỘT CẬU BÉ TRẠC MƯỜI TUỔI, GẦY GÒ, MẶC CHIẾC ÁO CŨ RÁCH NGỒI ÔM MẶC KHÓC Ở ĐÚNG VỊ TRÍ ÔNG LÃO MẤT ĐÊM KIA.
TÔI NGẠC NHIÊN HỎI:
-SAO CHÁU NGỒI KHÓC Ở ĐÂY
-BỐ MẸ CHÁU MẤT CẢ, CHÁU ĐI ĐÁNH GIẦY vẫn được ông cụ ở đây cho ăn, cho ngủ. cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không tháy ông đâu...
trong câu cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không thấy ông đâu... động từ là về
em ấn tượng nhất với chi tiết ông chưa hề chìa tay ra xin ai cả vì ông đã già nhưng lại không chìa tay chìa tay xin ăn mà vẫn tự mình kiếm sống
một hôm, trời đang ấm bỗng nỗi rét. vừa đến cổng trường, thấy học trò tụ tập bàn tán xôn xao, tôi hỏi hỏi họ và biết dưới mái hiên trường có người chết.
tôi hồi hộp nghĩ: hay là ông lão..".ĐẾN NƠI, TÔI THẤY NGAY MỘT CHIẾC CHIẾC CHIẾU CUỐN TRÒN, GỒ LÊN. TÔI HỎI MỘT THẦY GIÁO CÙNG TRƯỜNG:
- CÓ PHẢI ÔNG CỤ VẪN ĐAN RỖ RÁ PHẢI KHÔNG?
- PHẢI ĐẤY! ÔNG CỤ ĐÁN KÍN ĐÁN ĐỂ, TUY GIÀ YẾU, NGHÈO ĐÓI ÔNG CỤ VẪN TỰ KIẾM ĂN, KHÔNG THÈM ĐI XIN.
CHIỀU HÔM SAU LÚC TAN TRƯỜNG, TÔI GẶP MỘT CẬU BÉ TRẠC MƯỜI TUỔI, GẦY GÒ, MẶC CHIẾC ÁO CŨ RÁCH NGỒI ÔM MẶC KHÓC Ở ĐÚNG VỊ TRÍ ÔNG LÃO MẤT ĐÊM KIA.
TÔI NGẠC NHIÊN HỎI:
-SAO CHÁU NGỒI KHÓC Ở ĐÂY
-BỐ MẸ CHÁU MẤT CẢ, CHÁU ĐI ĐÁNH GIẦY vẫn được ông cụ ở đây cho ăn, cho ngủ. cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không tháy ông đâu...
trong câu cháu bị lạc mấy hôm, bây giờ về không thấy ông đâu... động từ là về