Giới thiệu về bản thân
Các biện pháp là:
+ Khi đi ra ngoài cần phải tắt điện
+ Không bất điện lung tung
+ Khi mở tủ lạnh ra thì phải đóng lại ngay
+ Sử dụng các nguồn năng lượng tái tạo như : Năng lượng Mặt Trời, Năng lượng gió,...
Các biện pháp là:
+ Khi đi ra ngoài cần phải tắt điện
+ Không bất điện lung tung
+ Khi mở tủ lạnh ra thì phải đóng lại ngay
+ Sử dụng các nguồn năng lượng tái tạo như : Năng lượng Mặt Trời, Năng lượng gió,...
Kho tàng văn học dân gian Việt Nam là dòng suối ngọt lành nuôi dưỡng tâm hồn bao thế hệ, chứa đựng những câu ca dao, tục ngữ thấm đẫm tình yêu quê hương, đất nước.Trong số đó không thể không nhắc đến truyền thuyết “ Thánh Gióng ”. Truyện không chỉ ca ngợi sức mạnh phi thường của nhân dân ta mà còn để lại bài học sâu sắc về tình yêu nước, tinh thần đoàn kết và khát vọng hòa bình.
Truyện kể rằng, ngày ấy, dưới thời vua Hùng thứ 6, ở một làng quê yên bình,làng Gióng, có 2 vợ chồng già hiền lành, phúc đức mà mãi chưa có con. Hai ông bà ao uốc có một đứa con. Một hôm, bà lão ra đồng và thấy một dấu chân to lạ thường, vì tò mò, bà liền ướm thử. Không ngờ về nhà bà thụ thai. Nhưng sự mang thai của bà lão thật kì lạ, những nguồi mẹ khác mang thai 9 tháng 10 ngày thì bà lại mang thai tận 12 tháng. Bà lão sinh ra đứa bé khôi ngô, tuấn tú. Cậu bé ra đời nhưng 3 năm trôi qua, cậu vẫn không biết nói, không cười, chỉ đặt đâu thì nằm đấy. Chắc hẳn, vợ chồng ông lão đã rất lo lắng về sự khác thường của đứa con của mình.
Rồi một ngày, giặc Ân tràn vào bờ cõi nước ta. Thế giặc mạnh, nhà vua rất lo lắng cho vận mệnh của đất nước nên đã sai sứ giả đi rao vang khắp nơi tìm người tài giỏi cứu nước. Sứ giả đi rao vang khắp nơi. Kì lạ thay, cậu bé nghe thấy tiếng rao bỗng cắt tiếng nói. Không giống như những đứa trẻ khác, tiếng nói đầu tiên là bập bẹ gọi cha, gọi mẹ thì cậu bé lại nói rất rõ ràng, rành mạch và rắn giỏi. Cậu đã bảo mẹ : “Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con” . Một đứa trẻ im lặng suốt 3 năm, câu nói đầu tiên là câu nói liên quan đến vận mệnh đất nước. Thật kì lạ !
Người mẹ nghe lời đứa trẻ, ra mời sứ giả vào. Sứ giả vào,đứa bé đã nói rất to và dõng dạc. Cậu ta yêu cầu sứ giả về tâu với vua sắm cho cậu một con ngựa sắt, một cây roi sắt và một chiếc áo giáp sắt. Có ba thứ đó cậu sẽ phá tan lũ giặc này.
Sứ giả nghe vậy, vừa kinh ngạc cũng hết sức mừng rỡ, liền vội vàng về tâu vua. Nhà vua cũng vui mừng khôn xiết, lệnh cho thợ ngày đêm làm gấp những vật mà chú bé dặn.
Sinh ra và cất tiếng nói đầu tiên đã lạ, sự lớn lên của chú bé lại càng lạ hơn. Từ hôm gặp sứ giả, chú bé lớn nhanh như thổi. Chú ăn bao nhiêu cơm cũng không no, áo vừa mặc đã căng đứt chỉ. Hai vợ chồng ông lào làm bao nhiêu cũng không đủ nuôi con, đành phải nhờ đến bà con hàng xóm. Bà con hàng xóm vui lắm, cả làng cùng góp gạo để nuôi chú bé. Ai cũng mong chú giết giặc, cứu nước. Thấy tình cảm của hàng xóm như vậy, vợ chồng ông lão rất hạnh phúc và biết ơn họ vô cùng.
Giặc đã đến chân núi Trâu. Thế nước rất nguy, người người hoảng hốt. Vừa lúc đó ,sứ giả đem ngựa sắt, roi sắt và áo giáp sắt đến. Kì lạ thay, vừa thất sứ giả, chú bé liền vùng dậy, biến thành một tráng sĩ mình cao hơn tượng, oai phong lẫm liệt. Tráng sĩ mặc áo giáp, cầm roi, nhảy lên mình ngựa. Ngựa phun lửa, tráng sĩ thúc ngựa phi thẳng đến nơi có giặc, đón đầu chúng, đánh giết hết lớp này đến lớp khác, giặc chết như ngả rạ. Bỗng roi sắt gãy. Ngựa sắt hí vang, phun lửa; Gióng vung roi quét sạch quân thù, mỗi bước chân đều khiến đất trời rung chuyển. Khi roi sắt gãy, chàng không hề nao núng, nhổ tre ven đường, tiếp tục đánh giặc. Giặc tan vỡ. Đám tàn quân giẫm đạp lên nhau mà chạy trốn. Đuổi giặc đến chân núi Sóc, tráng sĩ một mình một ngựa bay lên đỉnh núi, cởi áo giáp sắt bỏ lại, rồi cả người lẫn ngựa từ từ bay về trời.
Vua nhớ công ơn phong là Phù Đổng Thiên Vương và lập đèn thờ ngay ở quê nhà. Hiện nay vẫn còn đền thờ ở làng Phù Đổng, tức gọi là làng Gióng. Mỗi năm đến tháng Tư, làng mở hội to lắm. Người ta kể rằng, những bụi tre ở đằng ngà huyện Gia Bình vì bị ngựa phun lửa cháy nên mới ngả màu vàng. Có lẽ, người anh hùng ấy sinh ra là để gánh vác sứ mệnh và khi hoàn thành, Người lại trở về cõi thiêng. Dấu chân ngựa còn in lại,đền Sóc vẫn còn đó, như một minh chứng cho lòng trung nghĩa và tinh thần bất diệt của Thánh Gióng.
Câu chuyện thật ý nghĩa làm sao! Nó không chỉ nhắc nhở chúng ta về lòng yêu nước mà còn nói lên sự anh dũng của nhân dân cũng như của anh hùng Thánh Gióng. Em rất thích câu chuyện này!
câu 1: ngôi kể thứ 3
câu 2: nhà nghèo, mẹ ốm đau liên miên
câu 3: Từ láy : liên miên
-Trời cứ mưa liên miên suốt thôi!
câu 4: hiếu thảo, biết phụng dưỡng mẹ
câu 5: cần phải hiếu thảo, biết ơn và phụng dưỡng cha mẹ