Giới thiệu về bản thân
?
Dư âm của bài thơ vọng lại trong tôi như một khúc ru buồn mà ấm, nơi hình ảnh người cha gầy gò hiện lên giữa mênh mông nắng gió của miền quê nghèo. Cha như cánh cò lặng lẽ bay qua bao mùa gian khó, cõng nắng, cõng mưa và cả những giọt nước mắt mặn chát mà đời buộc phải gánh. Từ sự lam lũ ấy, cha hóa thành một dải ngân hà bao dung, để con—chỉ như một giọt nước nhỏ bé—được lớn lên trong thương yêu. Những câu thơ cha dệt từ thăng trầm cuộc sống không chỉ là âm vang của nỗi khổ đau, mà còn là sự nâng đỡ dịu dàng, là hoa hạnh phúc nảy mầm trong tim con. Đồng lúa quê xanh đến mướt mắt, nhưng giữa màu xanh ấy là bóng cha ngày một hao gầy; cánh diều tuổi thơ bay cao, nhưng mang theo cả những hy sinh lặng thầm của người cha chất chứa trong từng câu lục bát. Bài thơ khiến lòng người đọc se lại, để rồi càng thấm thía vẻ đẹp bền bỉ và thiêng liêng của tình phụ tử—một tình yêu không cần lời, nhưng luôn sáng như nắng trên cánh cò quê xưa.
Và khi gấp trang thơ lại, trong tôi vẫn còn âm vang tiếng gió đồng xao động qua những lúa non, như đang khe khẽ gọi tên cha giữa không gian mênh mang của ký ức. Tôi nhìn thấy thật rõ dáng cha cúi xuống trên thửa ruộng nứt nẻ, đôi bàn chân trần chìm trong bùn đất, nhưng ánh mắt thì chưa bao giờ tắt ngọn lửa hy vọng. Mỗi ngày cha đi qua là mỗi bước đi in dấu vào lòng đất quê, để lại sau lưng những nhọc nhằn mà cha chẳng bao giờ kể. Đời cha là những buổi sáng mờ sương vội vã, những buổi trưa chang chang nắng gắt, và những chiều lam lũ ướt đẫm mồ hôi, nhưng cha vẫn nâng niu từng khoảnh khắc chỉ để dành cho con những điều tốt đẹp nhất.
Những câu thơ cha ngâm lên trong đêm không chỉ để ru con ngủ, mà còn để chính cha tự xoa dịu nỗi nhọc nhằn của mình. Giọng cha, dù khàn vì gió, vẫn ấm đến lạ. Mỗi chữ, mỗi âm thanh như được ủ trong tình thương, thấm vào tuổi thơ con nhẹ nhàng như hơi thở. Tôi nhớ những đêm trời nổi gió, cửa lá lay lắt, cha vẫn ngồi bên cạnh, đôi mắt mỏi nhưng hiền, ngâm lên câu lục bát mà đến giờ tôi vẫn không quên. Có lẽ chính những câu thơ ấy, những thanh âm mộc mạc ấy đã nuôi lớn tâm hồn con, khiến con hiểu rằng yêu thương đôi khi chỉ cần sự hiện diện lặng lẽ.
Đồng lúa trong bài thơ không chỉ là hình ảnh của quê hương, mà còn là chứng nhân của cuộc đời cha. Những bông lúa trĩu hạt là công sức cả năm trời cha dầm mưa dãi nắng, là mồ hôi của từng nhịp cuốc, từng đêm thức trắng lo cho vụ mùa. Nhưng giữa màu xanh mướt ấy, cha vẫn chỉ là một bóng hình nhỏ bé, như thể cuộc đời đã gọt giũa cha trở nên gầy gò hơn bao giờ hết. Thế nhưng, chính sự hao gầy ấy lại là minh chứng rõ nhất cho tình thương mà cha dành trọn cho con.
Cánh diều trong bài thơ bay lên cao như một phần tuổi thơ con muốn thoát khỏi mọi ràng buộc, nhưng sợi dây diều luôn được cha giữ thật chặt. Cha giữ không phải để níu lại ước mơ, mà để chắc rằng con không bay lạc giữa trời rộng. Mỗi khi gió thổi mạnh, cha lại nheo mắt nhìn, đôi tay run run nhưng vẫn đầy quyết tâm. Và con hiểu rằng cái run ấy không phải là yếu ớt, mà là sự lo lắng của một người cha thương con hơn cả chính mình.
Từ bài thơ ấy, tôi như nhìn thấy cả một bầu trời ký ức đang chậm rãi mở ra. Những sáng mùa đông rét buốt, cha nhóm bếp bằng đôi tay nứt nẻ, hơi lửa soi lên gương mặt cha hốc hác nhưng hiền hậu. Những buổi tối mùa hè, cha nằm võng đong đưa, kể cho con nghe chuyện ngày xưa cha còn bé, mắt cha ánh lên niềm vui nhỏ bé khi con bật cười thích thú. Có những ngày đồng lúa bị ngập úng, cha quay về với đôi vai nặng trĩu nhưng vẫn cố mỉm cười để con khỏi lo. Và có những ngày vụ mùa bội thu, cha vui không vì lúa đầy kho, mà vì con có thêm một mùa tuổi thơ đủ đầy.
Bài thơ khơi lại bao yêu thương mà ta tưởng đã quên. Khi lớn lên, ta mải miết với cuộc sống hối hả, đôi khi quên rằng sau lưng mình là bóng cha âm thầm dõi theo. Bài thơ khiến ta dừng lại, chậm lại, để lắng nghe tiếng thở dài thinh lặng của cha, để thấy lại hình ảnh người đàn ông kiên cường mà cả đời chỉ nghĩ cho con. Nó khiến ta nhận ra rằng tình yêu chân thật nhất luôn nằm trong những điều giản dị nhất: dáng cha đội nắng trở về, đôi bàn tay chai sạn đặt lên đầu con, bát cơm cha nhường, hay ánh mắt cha nhìn theo mỗi bước con đi.
Và bài thơ cũng khiến ta thấy xót xa. Xót cho những ngày cha gồng mình trước giông gió cuộc đời. Xót cho sự hy sinh thầm lặng mà đôi khi ta vô ý không nhận ra. Xót cho những năm tháng cha đã trả bằng sức khỏe, bằng tuổi trẻ để đổi lấy tương lai cho con. Càng đọc, tôi càng thấy trái tim mình bị bóp nghẹn bởi tình thương chất chứa trong từng câu chữ.
Nhưng hơn cả nỗi xót xa là niềm biết ơn vô hạn. Biết ơn vì cha đã không bao giờ bỏ cuộc. Biết ơn vì cha luôn tin tưởng vào con, dù đôi khi con vụng về, yếu đuối. Biết ơn vì cha đã dạy con bằng chính cuộc đời lam lũ mà kiêu hãnh của mình.
Bài thơ giống như một lời nhắc nhở, rằng cha không chỉ là điểm tựa, mà còn là cội nguồn của sự sống, của nhân hậu, của lòng kiên trì. Dẫu thời gian có trôi, dẫu lưng cha có còng xuống, dẫu mái tóc cha có bạc trắng, thì tình thương ấy vẫn luôn sáng như nắng trên cánh cò quê xưa—sáng một cách bình yên, hiền lành và vĩnh cửu.
còn các bn thấy như thế nào ?
Bài hơi hơi khó
xin chào các bạn!! 💓💖
xin chào các bạn
xin chào
hi