Giới thiệu về bản thân
@Bùi Thanh Tùng ý là ai hỏi
bài làm
Trong dòng chảy của cuộc sống, dù có hạnh phúc vui vẻ bao nhiêu thì vẫn có những khoảnh khắc buồn và em cũng vậy. Đó là một lần em ngã và phải đi khâu. Trải nghiệm đau đớn ấy, tuy đã qua đi, nhưng đã để lại trong em một vết sẹo không chỉ trên da thịt mà còn trong tâm trí, dạy em bài học quý giá về sự cẩn trọng và lòng can đảm.
Khoảnh khắc mọi thứ đổ sụp xuống thật đột ngột. Một phút giây chủ quan, vô ý trên bậc cầu thang, em đã trượt chân và cảm nhận sự va chạm mạnh đến rợn người. Cơn đau ập đến, dữ dội và buốt nhói, nhưng điều khiến em sợ hãi hơn cả là hình ảnh máu đỏ tươi thấm đẫm chiếc quần. Xung quanh em là tiếng la thất thanh, khuôn mặt lo lắng, tái nhợt của người thân. Tất cả tạo nên một mảng kí ức hỗn loạn và đáng sợ.
Đến bệnh viện, dù được mọi người trấn an, em vẫn run lên từng hồi. Cảm giác đau đớn khi bác sĩ sát trùng, rồi cái nhói buốt lạnh lùng của kim khâu đã khắc sâu vào trí nhớ. Em nhắm chặt mắt, cắn răng chịu đựng, và điều khiến em vượt qua chính là ánh mắt kiên nhẫn và bàn tay ấm áp của mẹ đang nắm chặt lấy tay em. Vết thương không chỉ là vết rách ngoài da mà còn là nỗi sợ hãi vô hình len lỏi trong em.
Sau lần đó, em đã hiểu rằng, niềm vui không phải lúc nào cũng tồn tại, và những biến cố bất ngờ luôn rình rập. Vết sẹo giờ đây không còn khiến em sợ hãi mà trở thành một lời nhắc nhở thầm lặng về việc phải trân trọng từng bước đi, phải cẩn thận và không bao giờ được chủ quan với sự an toàn của bản thân. Quan trọng hơn, em cảm nhận sâu sắc hơn về tình yêu thương vô bờ bến của gia đình, nguồn sức mạnh giúp em vượt qua mọi nỗi đau thể xác và tinh thần.
câu 1. văn bản trên thuộc thể loại truyện đồng thoại
câu 2. Theo văn bản, những hạt dẻ gai lớn lên trong hoàn cảnh:
- Vị trí: Trên sườn núi cao cheo leo, trong rừng già, trên cánh tay và mái tóc của mẹ Dẻ Gai.
- Thời tiết/Khắc nghiệt: Lớn lên trong mùa hè nắng lửa, mưa dông (những cơn mưa ào đến, nắng làm bỏng rát cả làn da và mái tóc của mẹ); phải chịu đựng gió lạnh buốt thổi ù ù, vặn vẹo thân mẹ Dẻ Gai khi thu về và mùa đông đến.
câu 3.
Cheo leo Tả dáng vẻ ở vị trí rất cao, hiểm trở, rất dễ bị rơi xuống, gợi cảm giác nguy hiểm, không vững vàng. (Ví dụ: sườn núi cao cheo leo)
Xù xì Tả vẻ ngoài thô ráp, lởm chởm, có nhiều gai, không bằng phẳng hoặc không mịn màng. (Ví dụ: trái dẻ xù xì gai góc)
câu 4.Nhân vật “tôi” (hạt dẻ gai bé nhất) thể hiện những đặc điểm nổi bật của nhân vật trong truyện đồng thoại là:
- Được nhân hóa: Nhân vật là một vật thể tự nhiên (hạt dẻ gai) nhưng được nhân hóa để có tâm lí, cảm xúc và hành động như con người.
- Tâm lí, cảm xúc:
- Có sự gắn bó, yêu thương, phụ thuộc vào mẹ ("nép vào một cánh tay của mẹ", "chẳng muốn chui khỏi tấm áo ấm áp, an toàn").
- Có sự sợ hãi, nhút nhát khi phải đối diện với cuộc sống độc lập ("sợ phải xa mẹ, sợ phải tự sống một mình", "sợ những gì lạ lẫm trong rừng già").
- Có sự lớn lên, trưởng thành về nhận thức và hành động (cuối cùng đã "cố quẫy mình", chấp nhận "bay nhẹ theo làn gió", "chìm vào giấc ngủ đông ấm áp").
- Mục đích: Truyện mượn hình ảnh hạt dẻ gai để gửi gắm thông điệp về sự trưởng thành, dũng cảm và bước vào đời của một cá thể.
câu 5.Từ văn bản trên, em có thể rút ra những bài học sâu sắc cho bản thân, chẳng hạn như:
- Sự trưởng thành đòi hỏi sự dũng cảm: Giống như hạt dẻ gai phải dũng cảm rời xa vòng tay mẹ để bay theo gió và trở thành cây dẻ cường tráng, con người cần phải dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân để đối diện và đón nhận những thử thách của cuộc sống mới.
- Không thể mãi dựa dẫm: Dù sự bao bọc của cha mẹ là ấm áp và an toàn, nhưng đến một lúc nào đó, mỗi cá nhân đều cần phải tự lập, tự tin vào sức mạnh của bản thân để lớn lên.
- Yêu thương và trân trọng sự hi sinh của cha mẹ: Hình ảnh mẹ Dẻ Gai che chở, chịu đựng nắng mưa, gió lạnh để bảo vệ con là bài học về lòng biết ơn và trân trọng tình yêu thương, sự hi sinh thầm lặng của cha mẹ.
câu 1. câu chuyện được kể theo ngôi thứ 3
câu 2. ông là người trồng cây hoàng lan
câu 3 Biện pháp tu từ Nhân hoá Chi tiết nhân hoáSử dụng hành động của con người ("khoác trên mình") để miêu tả sự thay đổi của vật vô tri ("cây hoàng lan").
Tác dụng* Làm cho hình ảnh trở nên sống động và gần gũi: Việc dùng từ "khoác trên mình" khiến người đọc hình dung cây hoàng lan như một người đang thay áo mới, thể hiện sự thay đổi màu sắc của lá non một cách sinh động, giàu hình ảnh.
*Gợi cảm xúc: Gắn kết cây cối với hành động của con người giúp diễn tả sự tươi mới, non tơ của cây một cách có hồn và truyền cảm, tạo nên ấn tượng thẩm mĩ mạnh mẽ về sức sống.
* Thể hiện sự gắn bó: Cho thấy cái nhìn trìu mến, gắn bó của người viết với thiên nhiên, với cây hoàng lan.
câu 4. Hà "run run đỡ những cánh hoa hoàng lan từ trong tay bà" và "ngước đôi mắt tròn xoe nhìn lên ban thờ" vì:
- Run run thể hiện sự xúc động mạnh mẽ và lòng thành kính của Hà. Cô bé hiểu rằng đây không chỉ là những cánh hoa khô héo mà là một kỉ vật thiêng liêng, mang theo tình yêu, nỗi nhớ và sự gắn bó sâu sắc giữa ông (người đã hy sinh) và bà, là biểu tượng cho tình cảm gia đình.
- Ngước mắt nhìn lên ban thờ (nơi thờ cúng ông) cho thấy Hà đã thực sự thấu hiểu được ý nghĩa của cây hoàng lan và những cánh hoa. Cô bé nhận ra sự hiện diện của ông trong kỉ vật đó và cảm nhận được lịch sử, tình yêu thương, và sự hi sinh cao cả của thế hệ đi trước được lưu giữ lại trong ngôi nhà, mảnh vườn này.
câu 5. Gia đình là nơi lưu giữ những kỉ niệm và kết nối thế hệ, giữ vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống mỗi người. Qua câu chuyện về cây hoàng lan, em thấy gia đình là nơi chứa đựng tình yêu thương (tình cảm ông bà, sự hi sinh của ông) và là bảo tàng lưu giữ những kỉ vật thiêng liêng. Chính những câu chuyện, những kỉ vật (như cánh hoa hoàng lan) đã tạo nên cội nguồn tinh thần vững chắc, giúp con cháu hiểu hơn về truyền thống và trân trọng những giá trị mà thế hệ đi trước để lại. Nhờ có gia đình, chúng ta có một điểm tựa ấm áp, nơi neo đậu để trưởng thành và luôn biết hướng về.
câu 1. câu chuyện được kể theo ngôi thứ 3
câu 2. ông là người trồng cây hoàng lan
câu 3 Biện pháp tu từ Nhân hoá Chi tiết nhân hoáSử dụng hành động của con người ("khoác trên mình") để miêu tả sự thay đổi của vật vô tri ("cây hoàng lan").
Tác dụng* Làm cho hình ảnh trở nên sống động và gần gũi: Việc dùng từ "khoác trên mình" khiến người đọc hình dung cây hoàng lan như một người đang thay áo mới, thể hiện sự thay đổi màu sắc của lá non một cách sinh động, giàu hình ảnh.
*Gợi cảm xúc: Gắn kết cây cối với hành động của con người giúp diễn tả sự tươi mới, non tơ của cây một cách có hồn và truyền cảm, tạo nên ấn tượng thẩm mĩ mạnh mẽ về sức sống.
* Thể hiện sự gắn bó: Cho thấy cái nhìn trìu mến, gắn bó của người viết với thiên nhiên, với cây hoàng lan.
câu 4. Hà "run run đỡ những cánh hoa hoàng lan từ trong tay bà" và "ngước đôi mắt tròn xoe nhìn lên ban thờ" vì:
- Run run thể hiện sự xúc động mạnh mẽ và lòng thành kính của Hà. Cô bé hiểu rằng đây không chỉ là những cánh hoa khô héo mà là một kỉ vật thiêng liêng, mang theo tình yêu, nỗi nhớ và sự gắn bó sâu sắc giữa ông (người đã hy sinh) và bà, là biểu tượng cho tình cảm gia đình.
- Ngước mắt nhìn lên ban thờ (nơi thờ cúng ông) cho thấy Hà đã thực sự thấu hiểu được ý nghĩa của cây hoàng lan và những cánh hoa. Cô bé nhận ra sự hiện diện của ông trong kỉ vật đó và cảm nhận được lịch sử, tình yêu thương, và sự hi sinh cao cả của thế hệ đi trước được lưu giữ lại trong ngôi nhà, mảnh vườn này.
câu 5. Gia đình là nơi lưu giữ những kỉ niệm và kết nối thế hệ, giữ vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống mỗi người. Qua câu chuyện về cây hoàng lan, em thấy gia đình là nơi chứa đựng tình yêu thương (tình cảm ông bà, sự hi sinh của ông) và là bảo tàng lưu giữ những kỉ vật thiêng liêng. Chính những câu chuyện, những kỉ vật (như cánh hoa hoàng lan) đã tạo nên cội nguồn tinh thần vững chắc, giúp con cháu hiểu hơn về truyền thống và trân trọng những giá trị mà thế hệ đi trước để lại. Nhờ có gia đình, chúng ta có một điểm tựa ấm áp, nơi neo đậu để trưởng thành và luôn biết hướng về.