Ngày hôm đó, tôi ngồi trước bàn học với cuốn vở mở rộng mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Bài kiểm tra Văn đang đến gần, nhưng càng cố gắng ghi nhớ, tôi càng thấy rối bời. Những dòng chữ trước mắt như nhảy múa, còn bàn tay tôi thì run lên vì lo lắng. Áp lực đè nặng khiến tôi chỉ biết vò đầu bứt tai trong tuyệt vọng, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, bài kiểm tra cũng đến. Ngồi trước tờ giấy trắng, tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh bất thường. Tôi viết vội viết vàng nhưng càng viết càng cảm thấy không chắc chắn. Mọi kiến thức dường như tan biến, chỉ còn lại sự lo lắng đang bao phủ.
Vài ngày sau, cô giáo trả bài. Tờ giấy kiểm tra rơi “bộp” xuống bàn tôi, nổi bật giữa trang giấy là con số 0 đỏ chói. Tôi chết lặng. Tim như thắt lại, mặt nóng bừng rồi lạnh toát. Chưa bao giờ tôi thấy xấu hổ và thất vọng về mình đến thế.
Tối hôm đó, tôi quyết tâm không để mình gục ngã. Tôi ngồi vào bàn học, mở sách, lấy giấy bút và bắt đầu lại từ đầu. Tôi đọc chậm hơn, ghi chép cẩn thận hơn, cố gắng hiểu từng đoạn văn thay vì học vẹt. Ngày qua ngày, tôi kiên trì với kế hoạch nhỏ bé của mình.
Những buổi tối tiếp theo, tôi vẫn tiếp tục rèn luyện. Dù mệt, tôi vẫn không bỏ cuộc. Tôi dần nhận ra việc học không còn đáng sợ như trước; chỉ cần từng bước một, mọi thứ đều có thể chinh phục được.
Rồi bài kiểm tra mới cũng đến. Khi cô giáo trả bài, tôi nín thở. Trên trang giấy là những dấu tick đỏ đều đặn và một con điểm khiến tôi muốn bật cười vì hạnh phúc. Nỗ lực của tôi đã được đền đáp.
Ngày hôm sau, tôi tự tay cất bài kiểm tra 0 điểm vào một chiếc phong bì nhỏ. Tôi không giữ nó để tự trách mình, mà để nhắc mình rằng ai cũng có lúc vấp ngã, và điều quan trọng nằm ở cách mình đứng dậy.
Nhìn bài kiểm tra mới trên tay, tôi mỉm cười rạng rỡ. Tôi hiểu rằng điều quý giá nhất không phải là điểm số, mà là hành trình mình đã nỗ lực để có được nó. Tôi học được rằng điểm số không quyết định tương lai, nhưng thái độ học tập thì có. Chỉ cần kiên trì và không bỏ cuộc, mọi thất bại đều có thể trở thành bước đệm giúp ta trưởng thành hơn.