Trong những năm đi học, em gặp nhiều thầy cô, nhưng người mà em nhớ nhất vẫn là cô Hạnh – cô giáo chủ nhiệm năm lớp 5. Cô không nghiêm khắc quá mức, cũng không hay la mắng, nhưng lúc nào cũng nhẹ nhàng và kiên nhẫn đến lạ. Nhờ cô mà em thay đổi rất nhiều, đặc biệt là với môn Tập làm văn – môn mà trước đây em sợ nhất.
Em vẫn nhớ có lần lớp em kiểm tra viết một bài văn tả cảnh. Em ngồi mãi mà chẳng nghĩ ra được gì, tay cứ run run, sợ làm sai. Đến khi trả bài, vở của em chỉ có điểm 6. Lúc đó em buồn lắm, cảm giác như mình là người duy nhất không biết viết văn. Cô Hạnh nhìn thấy em cúi mặt xuống bàn, liền bảo: “Con ở lại giờ ra chơi một chút nhé.”
Em lo lắng bước lên bàn cô, nghĩ chắc cô sẽ mắng vì bài quá tệ. Nhưng cô chỉ kéo ghế cho em ngồi cạnh rồi nói: “Không ai viết hay ngay từ đầu đâu. Cô thấy con chỉ thiếu tự tin thôi.” Sau đó, cô lấy chính bài văn của em ra, chỉ từng câu, từng ý. Cô bảo em nhắm mắt lại, tưởng tượng thật rõ khung cảnh mình muốn tả. Cô còn kể cho em nghe ngày nhỏ cô cũng từng viết dở, nhưng nhờ chăm luyện tập mà tiến bộ.
Buổi hướng dẫn hôm ấy chỉ khoảng nửa giờ nhưng khiến em đỡ sợ môn Văn rất nhiều. Tối hôm đó, em thử ngồi viết lại bài theo cách cô hướng dẫn. Lần đầu vẫn còn vụng, nhưng em thấy vui vì mình viết được nhiều hơn trước. Từ đó, em cố gắng luyện tập mỗi ngày, lúc thì tả cái cây trước sân, lúc thì tả chú mèo nhà hàng xóm.
Đến cuối năm, khi em được điểm 9 trong bài kiểm tra cuối cùng, cô Hạnh mỉm cười và nói: “Cô biết con làm được mà.” Câu nói ấy làm em thấy mình được công nhận và càng trân trọng những gì cô đã dành cho em.
Kỉ niệm ấy khiến em hiểu rằng: chỉ cần có người tin mình, mình sẽ mạnh dạn hơn rất nhiều. Với em, cô Hạnh không chỉ dạy chữ mà còn gieo vào em một điều quan trọng hơn – sự tự tin.