Tại sao ông lão không bảo người lái xe lửa dừng lại để lấy một chiếc giày nữa bên ngoài cửa sổ xe?Một câu hỏi rất trầm trồ của tôi.À sau khi đọc câu chuyện này tôi đã hiểu ra rằng ông lão này có một lòng tốt đó chính là lòng"thương người".Chắc ông lão ngại xuống xe lên mới vất cả hai đôi giày xuống đó cho ai lượm được mà đi vào vừa thì đi.Sau đây tôi xin kể câu chuyện về lòng thường người của cô bé Ngọc Thanh.

                                                                                                             Đôi giày

Hôm đó là một buổi chiều mùa đông lạnh buốt.Ngọc Thanh cầm chiếc túi nhỏ mẹ đan cho đi ra phía phiên chợ quê đang họp rất nhiều người.Vốn nhà nghèo,mà tiền Thanh bỏ ống chỉ có chút ít đồng bạc lẻ,ít ra mua được đôi giày da cừu nho nhỏ.Thanh đã quyết định mua 1 đôi giày để đi chúc Tết cùng gia đình yên vui.Bởi vì mẹ Thanh đã may cho cả gia những đôi giày bằng vải nâu.Nhưng Thanh không muốn đeo nó vì sợ bị các bạn chê cười đồ cũ.Đang đi Thanh gặp một cô gái đầu tóc bù xù chân không đôi dép đang ngồi dơ cái bát bị sứt mẻ xin tiền.Thanh nghĩ bụng"chắc cô ấy lạnh lắm,hay mình mua đôi giáy tặng cô ấy nhỉ".Nghĩ đi nghĩ lại nhưng Thanh lại nghĩ về mình không có giày đi.Nhưng Thanh quyết tâm mua cho cô gái trẻ kia một đôi giày,rồi ra đưa cho cô gái kia và nói"chị ơi,em trả có gì nhiều ngoài đôi giày da này mong chị nhận giùm em với ạ''.Cô gái trẻ xúc động ôm chầm lấy Thanh khóc nức nở và cảm ơn tấm lòng nhân hậu của Thanh cô nói'