Những ngày đầu năm học mới, Minh lúc nào cũng hăng hái. Cậu ngồi vào bàn học, quyết tâm viết thật nhanh bài tập được giao. Nhưng khi bắt tay vào làm, Minh mới nhận ra mọi thứ chẳng hề dễ dàng. Nhiều bài toán khó đến mức cậu vò đầu bứt tai, còn bài văn thì cứ viết được vài dòng là bí ý. Lịch kiểm tra treo trước mặt khiến Minh càng thêm áp lực, mồ hôi túa ra trên trán.

Rồi ngày trả bài cũng đến. Minh run run nhận tờ giấy và… mặt tái mét khi thấy hàng loạt dấu gạch đỏ chi chít. Cậu buồn lắm, chỉ biết thở dài. Nhưng thay vì bỏ cuộc, Minh quyết định bắt đầu lại. Cậu ngồi nghiêm túc xem lại từng lỗi sai, chỗ nào chưa hiểu thì hỏi bạn, hỏi thầy cô. Cứ thế, từng chút một, Minh tiến bộ rõ rệt. Những giờ học sau đó, cậu làm bài cẩn thận hơn, nhanh hơn, và tự tin hơn rất nhiều.

Cuối cùng, vào buổi tổng kết, Minh nhận lại bài kiểm tra mới. Lần này không còn những dấu đỏ đáng sợ; thay vào đó là một điểm số đẹp cùng vài lời khen từ thầy giáo. Minh mỉm cười rạng rỡ - nụ cười của sự nỗ lực.

Câu chuyện của Minh nhắn gửi đọc giả rằng: Sai lầm không đáng sợ. Quan trọng là chúng ta dám sửa, dám tiến lên và không bỏ cuộc.