Em viết bài "Sân nhà"của Nguyễn Ngọc Tư

Má buồn thiệt buồn,khi nhắc lại hồi con gái má chừng mười hoặc mười hai tuổi"nhà mình nghèo quá má không lo cho bây được đủ đầy..."Tôi cười giòn tan,trời đất,thiệt thòi gì đâu,má quên rồi sao?Những củ khoai lang còn ấm má đi về khi tan chợ,những bộ quần áo mới má thắt thẻo,chắt mót từng lọn rau,bó cải để sắm cho con chiếc xe đạp nhỏ -món quà từ tháng lương của ba để con tới trường...Và con có cả một vạt sân vàng nắng...