Dưới đây là một đoạn văn trích từ tác phẩm "Cánh đồng bất tận" của Nguyễn Ngọc Tư:
"Tôi thương con Sương, nhưng mà tôi hổng biết làm sao. Con nhỏ cứ lặng lẽ ngồi góc xuồng, ôm con vịt bầu vùi mặt vô cánh nó. Tía tôi nói con nhỏ này quỷ ma, nhưng tôi nghĩ chắc gì, tại nó hổng có chỗ nào đi mới bám theo tụi tôi hoài vậy. Cái vẻ bơ vơ của con nhỏ làm tôi nhớ con vịt con lạc mẹ hồi trước, tôi nuôi nó tới chừng bự thì tía tôi làm thịt nhậu."
Phân tích phương ngữ Nam Bộ trong đoạn văn
Trong đoạn trích trên, Nguyễn Ngọc Tư sử dụng nhiều từ ngữ mang đậm chất phương ngữ Nam Bộ:
- "hổng" (không)
- "con nhỏ" (cô bé)
- "bám theo tụi tôi hoài" ("tụi tôi" thay vì "chúng tôi"; "hoài" nghĩa là liên tục)
- "bự" (to lớn)
Tác dụng của phương ngữ Nam Bộ trong tác phẩm
->Tạo nên màu sắc địa phương rõ nét: Các phương ngữ này giúp tái hiện một cách chân thực giọng điệu và lời ăn tiếng nói của người dân Nam Bộ, khiến tác phẩm trở nên sinh động, gần gũi.
->Thể hiện tâm lý nhân vật một cách tự nhiên: Nhân vật trong đoạn trích là một đứa trẻ sống lênh đênh trên sông nước, giọng điệu của nhân vật mang nét ngây ngô, thật thà và có phần bất lực trước hoàn cảnh.
->Tăng cường sự chân thực và cảm xúc: Những từ ngữ bình dị, dân dã làm cho câu chuyện thấm đẫm hơi thở cuộc sống, khiến người đọc cảm nhận rõ hơn nỗi đau, sự bơ vơ của các nhân vật.
-> Nhìn chung, việc sử dụng phương ngữ Nam Bộ không chỉ làm giàu ngôn ngữ tác phẩm mà còn giúp Nguyễn Ngọc Tư khắc họa sâu sắc thân phận con người trong không gian miền Tây sông nước, nơi mà con người gắn bó với thiên nhiên nhưng cũng chịu nhiều bất hạnh, trắc trở trong cuộc đời.